Bởi vì La đại sư phải làm phép, cho nên toàn bộ trung tâm thương mại đều đóng cửa, đến cửa thoát hiểm cũng không bỏ qua.
Thật không biết thanh niên tên Nghiêm Lực này làm sao để xuất hiện trong trung tâm được, trước đây lúc đi tuần bọn họ căn bản không nhìn thấy hắn.
Lẽ nào hắn đã đến từ sớm?
Hai ngày hôm nay Dương Gian luôn cảm nhận được trong trung tâm thương mại này có người, chẳng lẽ lại là hắn?
Dương Gian đánh giá người gọi là Nghiêm Lực này, trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Chỉ là... Cái xác chết đã bắt đầu thối rữa đó phải giải thích thế nào, tương tự như Nghiêm Lực, trước đây lúc đi tuần Dương Gian cũng không tìm thấy xác chết này.
Hơn nữa vết cắt ở cổ xác chết đó bằng phẳng, sạch sẽ, chỉ có lưỡi dao tiện ở xưởng gia công sản phẩm mới có thể tạo ra vết thương sắc ngọt như vậy, nhưng có điều quỷ dị là, trên xác chết đó lại không hề có máu tươi chảy ra.
Đám người ông chủ Đường, có cả giám đốc Lý và La đại sư có chút hoảng sợ nhìn vào Nghiêm Lực đang đi tới với một dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Tội phạm giết người? Thằng điên? Hay là yêu quái?
Trong thoáng chốc trong đầu họ nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Nghiêm Lực đưa tay ra trước mặt ông chủ Đường, có điều ông chủ Đường lại lùi ra sau vài bước không hề bắt tay hắn, chỉ có chút hoảng sợ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn thế nào?”
“Ta đến đây chỉ vì muốn bàn chuyện làm ăn với ông chủ Đường, chỉ không biết ông chủ Đường có hứng thú hay không thôi?” Nghiêm Lực rút tay lại cười rồi nói.
“Chuyện làm ăn gì?”
Nghiêm Lực nói: “Trung tâm thương mại này của ông nếu ta đoán không nhầm hẳn là có một con quỷ đang ẩn nấp, trước đây người mất tích trong trung tâm đều bị con quỷ đó giết hại, hơn nữa ngay giờ phút này, con quỷ đó vẫn ẩn nấp ở một chỗ nào đó trong trung tâm, đang rình rập chúng ta, ta có thể thay ông giải quyết việc này, nhưng để báo đáp lại, ta muốn năm triệu”
À, giờ thì ông chủ Đường hiểu ra rồi, tên này muốn đến tống tiền mình đây mà.
Mình đã mời đại sư đến rồi, còn dùng đến thằng nhãi lai lịch không rõ ràng này làm gì?
Không đợi ông chủ Đường mở miệng, La đại sư đã châm biếm nói: “Tiểu tử, ngươi thuộc môn phái nào? Có biết quy tắc không? Hơn nữa ngươi còn trẻ như vậy, xem ra cũng chỉ mới ngoài hai mươi mà thôi, hiểu về phong thủy, hiểu về bát quái sao? Chỉ sợ cũng chỉ là cái loại học nghề nửa đường thôi nhỉ, hôm nay chuyện của ông chủ Đường ta sẽ giải quyết, nếu ngươi biết điều một chút thì nhanh chóng xéo đi.”
“Nếu không, ta sẽ gọi bảo vệ đuổi ngươi ra ngoài.”
Nghiêm Lực không hề nể nang gì, cũng dùng thái độ cười nhạo nói chuyện với La đại sư: “Đúng là đồ giang hồ lừa đảo không biết trời cao đất dày, còn phong thủy cái gì chứ? Đi lừa cái đám giàu xổi kia còn được, nhưng giờ cái đống phong thủy của ngươi chẳng còn tác dụng gì nữa rồi, bởi vì chỗ này thực sự có quỷ, nếu con quỷ đó xuất hiện, chỉ dựa vào thanh kiếm gỗ đào trong tay ngươi sao? Hay là đống bùa vô dụng đó? Cho dù ngươi có thỉnh được Như Lai Phật Tổ trong chùa ra cũng hết cách.”
“Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, thái độ nói chuyện của ngươi tốt nhất nên chú ý một chút, nếu không ta móc trái tim của ngươi ra sau đó nhét lại trong miệng ngươi đấy.”
Vẻ mặt Nghiêm Lực trước đó còn đang tươi cười đột nhiên biến sắc, có chút lạnh lùng và dữ tợn, một tay túm lấy La đại sư rồi nhấc bổng lên, sức mạnh vô cùng lớn.
Ngữ khí âm trầm đó khiến người khác không hề nghi ngờ hắn nói được sẽ làm được.
Trán La đại sư toát mồ hôi lạnh, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, vô thức cảm thấy một nỗi khiếp sợ đối với người thanh niên đang đứng trước mắt này.
Người này giống như tội phạm giết người hung ác nhất trong ngục giam vậy, máu lạnh tàn bạo.
Không, cho dù là tên tội phạm hung ác nhất cũng không âm u đáng sợ như hắn.
“Tên này tuyệt đối là một người ngự quỷ.” Dương Gian nhìn thấy kiểu thần thái đáng sợ không giống người bình thường này của Nghiêm Lực, liền có thể khẳng định hắn cũng là người đã từng bị con quỷ trong cơ thể đó hành hạ.
Sự thay đổi diễn ra một cách âm thầm.
Dương Gian đã cảm nhận được sự thay đổi này.
“Bảo vệ, bảo vệ, nhanh lên, mau khống chế tên này lại, để hắn mau mau thả La đại sư ra.” Giám đốc Lý sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục.
Lưu Cường sững sờ một lúc, chỉ đành miễn cưỡng bước qua đó.
“Tên bảo vệ nhà ngươi còn làm gì đó? Sao không lại đây giúp đỡ? Còn muốn đi làm nữa không, nhanh chóng lăn qua đây đi chứ.”
Giám đốc Lý thấy Dương Gian không hề nhúc nhích, không nghe hắn sai khiến, lúc này đang chỉ thẳng về phía Dương Gian mà quát tháo.
Dương Gian nói: “Giám đốc Lý chắc đã quên rồi, trước đó ta đã bị ngươi đuổi còn gì, giờ đã không còn là bảo vệ của trung tâm thương mại nữa, bộ đồng phục bảo vệ này lát nữa sẽ trả lại, cũng chính là nói giờ ta không thuộc quyền quản lý của các ngươi nữa, việc này các ngươi tự mình giải quyết đi.”
“Còn nữa, đừng có mà tùy tiện chỉ trỏ mắng chửi như thế, tuy rằng ngươi là giám đốc trung tâm thương mại, nhưng nếu chọc ta nổi điên, ta cũng chẳng ngại đập cho ngươi một trận lên bờ xuống ruộng đâu đấy.”
“Mẹ kiếp.” Giám đốc Lý mặt mũi tái xanh vì tức giận.