Dương Gian cũng không dám ở lại, hắn cảm thấy nhiệm vụ đưa thư lần này không đơn giản, liên quan nhiều thứ. Vì vậy hắn vội vàng lướt qua thi thể ông lão trên chiếc ghế bành màu đen trước mặt, sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn đi tới sảnh lớn, cõng Lý Dương lên lưng, nói với những người khác: “Đi theo ta.” Những người khác không dám chần chừ, vội vàng theo sau. Mọi người rời khỏi sảnh lớn, dọc theo giếng trời, đi tới sân trước, sau đó định rời khỏi nơi này, bọn họ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.