Dương Gian xoa trán, thản nhiên ngồi trong một khán phòng: "Không biết, nếu thứ đó bắt đầu giết người rồi thì không có nơi nào trong thành phố này là an toàn" “Là bức tranh sơn dầu trong phòng ta sao?” Miêu Tiểu Thiện ngồi xuống dựa vào Dương Gian, sau đó ngồi đeo lại đôi giày ban nãy vẫn chưa kịp đeo. Dương Gian nói: “Đó chỉ là một bức tranh sơn dầu trong số đó thôi. Đây là một lời nguyền đáng sợ và kỳ lạ. Chỉ cần nơi nào có thứ đó xuất hiện thì nhất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.