Lúc này Vương Tiểu Minh đứng dậy: “Đi thôi, đến khách sạn Bình An, bây giờ chắc Dương Gian đang ở đó đợi chúng ta. Có điều phải nhanh chút mới được, chắc hắn đã chuẩn bị xong việc rời khỏi thành phố.” “Ngươi đã sớm đoán được việc này, sao không nói sớm?” Tào Diên Hoa nói. “Tối qua ta không ngủ, vừa nãy ngủ gật một chút. Có điều nghĩ đến thói quen đập bàn của phó bộ trưởng ngài thì trong tầm mười phút sẽ bị đánh thức thôi.” Vương Tiểu Minh tinh thần ủ rũ, dáng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.