“Bây giờ nên làm gì, đi hay không?”
“Hay là đi xuống thêm vài tầng thử? Có lẽ Dương Gian tính sai rồi.”
Đang lúc mọi người bàn bạc thì đột nhiên trong bóng tối lóe lên tia sáng yếu ớt, là một bạn học nữ run lẩy bẩy cầm di động bật đèn pin.
Còn có thể sử dụng di động?
Mọi người thấy vậy thì rất vui sướng bất ngờ, vội móc điện thoại di động ra bật chế độ đèn pin.
Lập tức hơn mười luồng sáng lóe lên, nhưng so với số người trong lớp thì quá ít, không lẽ mấy người khác đã tách ra?
Kỳ lạ hơn nữa là ánh đèn không sáng như lúc bình thường, giống như bị bóng đêm bốn phía đẩy lùi, chỉ có thể chiếu vị trí gần 1m trước mặt.
Đi tới trước nữa là bóng tối đen đặc như mực.
Áp lực bóng tối kiểu này khiến người cơ hồ không thở nổi, giống như tùy thời đều sẽ lạc đường ở trong đó.
"Tiếp tục đi về phía trước."
Phương Kính cắn răng, hiện tại hắn cũng không có biện pháp.
Đây không phải là thứ mà sức mạnh cá nhân có thể đối kháng, chỉ đành cầu nguyện Châu Chánh chưa chết, vẫn tiếp tục bám giữ con quỷ kia, phá Quỷ Vực này.
Nếu không thì . . . e rằng mọi người sẽ vĩnh viễn lạc đường trong Quỷ Vực này, suốt đời không thể ra ngoài.
Tiếp tục dọc theo bậc thang đi xuống dưới.
Lần này không chỉ riêng Phương Kính, nhiều học sinh cũng tính số tầng lầu.
Một tầng, hai tầng, ba tầng . . .
Càng đếm thì trong lòng càng sợ hãi, khi bọn họ đếm đến tầng năm mà thấy phía trước vẫn còn thang lầu thì mọi người đều dừng lại bước chân, tay chân lạnh lẽo, trên mặt mỗi người đều có biểu cảm kinh hoàng. Hiện giờ có bạn học nữ tan vỡ, ngồi bệch dưới đất òa khóc.
“Đã . . . đã đi năm tầng.”
“Ta cũng đếm được năm tầng, tiêu rồi, chúng ta không đi ra khỏi đây được.”
"Quỷ đánh tường, nhất định là quỷ đánh tường . . . "
Trong một chốc, tất cả mọi người không biết làm sao.
Phương Kính sắc mặt cực kỳ khó xem, không dám đi tìm, hắn cực kỳ không cam lòng, chẳng lẽ đời này hắn sẽ mơ hồ chết ở đây sao?
Phương Kính đột nhiên quát to bằng giọng thô bạo:
“Dương Gian, nhà ngươi chết rồi hay chưa?!”
Vẻ mặt Dương Gian lạnh nhạt nói:
“Phương Kính, hình như ta không làm gì chọc ngươi, không cần nguyền rủa ta chết.”
Phương Kính xoay người sang chỗ khác, xuyên qua đám đông túm lấy vạt áo của Dương Gian, hung tợn nói: "Nếu không chết thì hãy dẫn đường, nếu là ngươi thì nhất định có thể sống rời khỏi nơi này! Với tiềm lực của ngươi tuyệt đối sẽ không chết ở nơi quỷ quái này."
Dương Gian nói:
“Ngươi biết nhiều hơn ta, ngươi còn không đi ra ngoài được thì ta có cách gì.”
Vẻ mặt của Phương Kính trông hơi dữ tợn:
“Chắc chắn ngươi biết cái gì, bà nội nó, có chịu nói không hả?”
Phương Kính đã cùng đường, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Dương Gian, nếu Dương Gian thật sự có thể trưởng thành đến độ cao đó trong tương lai thì tuyệt đối không thể nào chết ở đây.
Từ lúc đầu đến bây giờ Phương Kính luôn chú ý Dương Gian.
Thời gian ngắn ngủi đã phân tích ra quy luật của Quỷ Gõ Cửa, lúc chạy trốn vẫn tỉnh táo đếm tầng cầu thang.
Rõ ràng, đây là một kẻ có khả năng thích ứng siêu khủng khiếp.
Người thường bỗng dưng tiếp xúc Quỷ Vực rồi còn ác quỷ thì bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, sao có thể bình tĩnh giống như Dương Gian được.
Đây là một loại thiên phú.
Lúc bình thường thì loại thiên phú này rất gân gà, dù có cũng suốt đời không dùng được, nhưng trong tình huống thế giới thay đổi lớn, loại thiên phú này có thể tăng thêm xác suất sinh tồn, nếu như có thể trở thành người ngự quỷ thì thiên phú này càng có thể khiến người ngự quỷ chiếm ưu thế rất lớn khi giao tiếp với quỷ.
Dương Gian nói:
“Phương Kính, ngươi hỏi ta cũng vô ích, ta cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nếu ta có biện pháp ra ngoài thì đã không ở lại đây. Ta ở đây dù chỉ lâu một giây cũng rất có thể đụng phải thứ kia, ngươi cho rằng ta muốn chết lắm sao?”
Phương Kính thầm rùng mình, chợt nhận ra Dương Gian lúc này còn là người mới cái gì cũng không biết.
Hắn cảm giác chính mình có chút buồn cười, lúc này mà muốn xin Dương Gian giúp đỡ.
Là vì Dương Gian tương lai ảnh hưởng chính mình quá lớn sao?
Đột nhiên một học sinh run rẩy chỉ hướng cửa lớn nhà vệ sinh, nói:
“Phương . . . Phương Kính . . . nguy rồi . . . nhìn kìa . . .”
Giữa hành lang tầng ba và hai tòa nhà dạy học có một nhà vệ sinh.
“Ôi mợ, đi một vòng vẫn ở lầu hai, phe này tiêu thật rồi.”
“Không . . . không phải chuyện đó, các ngươi nhìn phía sau cánh cửa kia xem, dường như có một bóng người." Học sinh kia run cầm cập giơ di động lên, dùng ánh đèn chiếu qua.
Mọi người giật mình liên tục lùi lại.
Phía sau lớp kính cửa lớn WC mơ hồ hiện đường nét bóng người cao lớn dưới ánh đèn chiếu rọi.
Có người phồng lên can đảm quát hỏi:
“Ai . . . ai ở bên trong?”
Hy vọng trong WC là bạn học.
Két!
Chợt vang tiếng mở cửa kéo dài, từ trong WC đen như mực thò ra một cánh tay trắng bệch, bàn tay đặt lên cánh cửa, chậm rãi đẩy mở cửa.
"Không phải người, đây là một con quỷ khác!”
Thoáng chốc con ngươi của Phương Kính co rút lại, nhưng cuối cùng hắn lộ ra vẻ hung ác.
“Nếu ngươi không biết gì hết thì chết cho ta!”
Phương Kính dồn hết sức túm lấy Dương Gian đẩy mạnh, đẩy hắn vào nhà vệ sinh tối đen thăm thẳm, Phương Kính định dùng mạng sống của Dương Gian tạm thời giữ chân con quỷ mới sinh ra.