Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Gian sải bước nhanh hơn đi trong bóng tối.

Cộp cộp!

Nhưng tiếng bước chân rõ ràng sau lưng vẫn không nhanh không chậm theo sát.

Mặc cho Dương Gian cố gắng tăng nhanh tốc độ thì mãi vẫn không thể thoát khỏi tiếng bước chân kia, hơn nữa tùy theo thời gian trôi qua, tiếng bước chân cũng càng lúc càng gần.

Ban đầu chỉ cảm giác tiếng bước chân cách 5m, 6m.

Nhưng rồi sau đó cảm giác tiếng bước chân chỉ cách sau lưng có 3m.

Đi tới trước, tiếng bước chân cơ hồ cách sau lưng mình chừng 1m.

Bàn tay Dương Gian siết chặt di động, hắn không dám để màn hình tắt đèn, bởi vì hắn tùy thời sẵn sàng mở tập tin âm thanh kia.

Nếu quỷ đó thật sự lại đánh lén chính mình, vậy tiếng đập cửa phát ra từ tập tin âm thanh sẽ là thủ đoạn giữ mạng duy nhất của chính mình.

Dương Gian căng cứng từng thớ thịt, chuẩn bị tinh thần tùy thời đánh lui con quỷ kia.

Nhưng sự tình không giống như Dương Gian dự đoán, tiếng bước chân sau lưng vẫn luôn ở vị trí cách sau lưng 1m, vừa không rời đi, cũng không có tiếp tục tới gần.

Hơn nữa vô luận là Dương Gian tăng nhanh tốc độ, hoặc đi chậm lại thì tiếng bước chân vẫn như cũ giữ khoảng cách vi diệu.

"Chẳng lẽ thứ kia đang đợi di động của chính mình hết pin?”

Dương Gian bỗng tái mặt, hắn nhìn lượng điện trên di động chỉ còn gần 10%, trong lòng càng bất an.

Nếu đúng vậy thì chính mình chết trong tay con quỷ đó chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Muốn sống rời khỏi nơi này căn bản là điều không thể.

Lại nhìn lượng điện trên màn hình di động: 7%.

“Nếu lượng điện dưới 5% thì tùy thời sẽ bị tắt máy.”

Bây giờ Dương Gian hơi hối hận lúc ban ngày vọc máy làm hết pin điện thoại.

“Nhưng giờ không phải lúc nghĩ những điều này, nếu ta không muốn chết ở đây thì phải tranh thủ chạy ra chỗ quỷ quái này trước khi di động hết pin, nếu không thì . . .”

Cắn răng một cái, hắn bắt đầu nhấc chân chạy.

Dương Gian lấy tốc độ nhanh nhất chạy hướng phát ra tiếng giọt nước nhỏ tí tách.

Cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân sau lưng theo sát, không thể cắt đuôi.

Dương Gian thậm chí cảm giác được hơi lạnh âm u buốt giá đến từ sau lưng, còn có mùi hôi của xác chết thoang thoảng.

Con quỷ kia như bóng với hình, đuổi sát không tha.

Dương Gian dốc hết sức chạy nhanh, nơi phát ra tiếng giọt nước cách hắn càng lúc càng gần.

Nhưng mà giờ phút này màn hình di động tự động sáng lên.

Lượng điện: 5%.

Màn hình hiển hiện: Vì phòng ngừa di động tự động tắt máy, xin hãy sạc pin ngay.

“Chết tiệt!”

Dương Gian thở dốc, người vã mồ hôi như tắm, hắn nhìn thoáng qua, trong lòng càng sợ hãi.

Mặc dù đã rất mệt, nhưng hắn không dám dừng lại.

Dừng lại có nghĩa là chờ chết.

Tiếp tục cắn răng chạy như điên.

Bỗng dưng, trong bóng tối trước mắt hắn chợt lóe một tia sáng mỏng manh.

Ánh sáng này có màu đỏ nhạt cực kỳ nổi bật trong bóng tối, như đốm lửa trong đêm, tuy mỏng manh nhưng đặc biệt dễ thấy.

"Đó là . . . .."

Mắt Dương Gian sáng rực, trong lòng mừng như điên, giống như trông thấy hy vọng sống sót.

Nhưng mà lúc này, di động trong tay hắn rung lên, màn hình lại phát sáng.

Mặt trên biểu hiện: Đang tự động tắt máy.

Tuy rằng còn một nấc pin nhưng di động đã bắt buộc tắt máy.

Khoảnh khắc màn hình di động hoàn toàn tắt.

Dương Gian cảm giác luồng hơi thở âm trầm lạnh lẽo từ sau lưng ập đến, tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, thứ kia từ khoảng cách hơn 1m chớp mắt áp sát.

Ngay sau lưng!

Tuy không thể thấy gì trong bóng tối, nhưng Dương Gian cảm giác được một bàn tay lạnh như băng, trắng bệch vươn tới.

Bàn tay vụt qua bên tay chộp cần cổ chính mình.

Mặc kệ hắn chạy nhanh cỡ nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đó.

“Sẽ chết ở đây sao . . .”

Dương Gian đã cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào lớp da cổ.

Lạnh lẽo như khối băng nháy mắt truyền khắp toàn thân, làm nổi hết da gà da vịt.

Mùi xác chết hôi thối thoang thoảng trước chóp mũi.

Đã không có đường để đi.

Trong bóng tối, tia sáng đỏ kia càng dễ thấy hơn.

Tiếng bước chân phía sau lưng bỗng nhiên ngừng lại, nháy mắt biến mất, bàn tay lạnh băng kia mới chạm vào cổ Dương Gian thì đột nhiên cứng ngắc, không co tay lại bóp cổ.

Dương Gian chạy tới trước mấy bước cảm giác thứ kia dần cách xa sau lưng chính mình.

Dường như con quỷ đó không tiếp tục đuổi theo chính mình.

“Mới . . . mới rồi là sao?”

Lại chạy thêm một quãng đường thì Dương Gian không chạy nổi nữa, hắn dừng lại thở hổn hển, mồ hôi lạnh tuôn như suối, lòng còn run sợ.

Nhớ lại cảnh tượng mạo hiểm lúc nãy, Dương Gian dám chắc chính mình có thể sống tiếp tuyệt đối không phải vì số lớn, mà là con quỷ đó buông bỏ truy sát chính mình, nhưng tại sao vậy?

Dương Gian nghiêng tai nghe ngóng hai bên trái phải.

Nghe một lúc vẫn không có tiếng bước chân lại vang lên.

Dường như chính mình tạm thời an toàn.

“Tạm gác lại đó, nếu thứ kia không có đuổi theo đến gần, vậy chứng minh ta hiện tại không bị gì, mặc kệ thế nào cũng phải cần cố gắng nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Dương Gian thở hồng hộc, hắn ngước đầu lên nhìn vị trí phát ra ánh sáng đỏ, tiếp đó đi qua.

Rất nhanh, hắn đi tới vị trí tỏa ánh sáng đỏ.

"Bóng đèn? Quả cầu pha lê?”

Dương Gian bỗng ngây ra, trong bóng tối hắn thật sự không thấy rõ đây là cái gì.

Hắn thử vươn tay chạm vào chỗ tỏa ánh sáng đỏ.

"A!!"

Nháy mắt, Dương Gian cảm giác đau thấu óc, hắn nhanh chóng rụt tay về.

“Nó . . . nó không phải ngọn đèn.”

Nhưng mà khiến hắn hoảng sợ là, hắn nhìn thấy quả cầu pha lê tỏa ánh sáng đỏ dính chặt vào tay mình, còn rung bần bật, một cái vòi chui ra cắm vào mu bàn tay của hắn.

Lạnh băng, đau đớn nháy mắt bao phủ toàn thân.

Dương Gian ngã xuống đất, đau đớn khiến hắn toàn thân co giật, tựa như bị lột da rút gân, nghiền nát linh hồn.

Trong cơn đau đớn giãy giụa, Dương Gian phát hiện xung quanh biến đổi.

Bóng tối quay quanh hắn bắt đầu nhanh chóng rút đi.

Nhìn xem rõ ràng.

Thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Giống như thoáng chốc chính mình có năng lực nhìn thấu bóng đêm.

Đau đớn đến nhanh, đi cũng nhanh.

Giãy giụa đầy ba phút đồng hồ, Dương Gian cảm giác đau đớn đó rút đi nhanh như thủy triều.

Dương Gian kiệt sức nằm dưới đất, thở hổn hển, cơ bắp toàn thân co giật nhẹ vì cơn đau vừa rồi.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Sau một lúc thì Dương Gian khôi phục chút sức lực, hắn vùng vẫy gượng dậy như tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nhưng khi Dương Gian thấy rõ mọi thứ xung quanh thì con ngươi đột nhiên rút lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trước mắt là một thân cây.

Một cái cây trắng bệch như hình thành từ xương cốt.

Trên cây treo da người rách rưới, sợi nội tạng, còn có đầu thây khô, cờ giấy quái dị, nhưng khiến Dương Gian càng hoảng sợ là trên thân cây này nằm một người cao 4m.

Không, không phải người.

Mà là một cái bóng, một cái bóng đường nét hệt như con người, giống như tập hợp lại từ bóng tối.

Bóng đen cao lớn đó không nhúc nhích, treo ngược trên cây, đầu chĩa xuống đất.

Nhìn kỹ thì phát hiện trên ngực bóng đen này bị một cây đinh sắt thô cỡ cánh tay người lớn xỏ xuyên, nói chính xác hơn hẳn là đinh đóng quan tài mà dân gian thường dùng, không biết cây đinh quan tài này ghim trên cây đã bao nhiêu năm rồi, loang lổ gỉ sét như sắp gãy.

Tí tách tí tách!

Chỗ bóng đen bị đóng đinh đang chảy ra máu màu đen.

Lúc trước Dương Gian một đường đi tới, tiếng giọt nước trong bóng tối không ngờ là nó.

Nhưng khi Dương Gian nhìn thấy đầu của bóng đen to lớn đó thì toàn thân lạnh lẽo.

Đầu của bóng đen không có đường nét gương mặt, chỉ có một chỗ lõm, chỗ lõm đó dường như là vị trí con mắt của bóng đen, tia sáng đỏ lúc trước phát ra dường như là tròng mắt của nó.

Dương Gian nhìn mu bàn tay.

Rột rột!

Da thịt bị xé rách, một tròng mắt màu đỏ quay mấy vòng rồi lộ ra, một thị giác kỳ lạ xuất hiện trong não của hắn.

Giống như trên mu bàn tay thật sự mọc ra một con mắt, hình ảnh từ con mắt đó có thể truyền vào não.

Kỳ dị, quái đản, tựa như một loại năng lực chưa biết.

Nhưng Dương Gian nhìn cây xương trắng quái dị này, còn có da người, thây khô giắt trên đó, cùng với bóng đen to lớn bị đóng đinh trên thân cây.

"Nơi này rất kỳ dị, mặc kệ cây này là cái gì thì nên cố gắng nhanh chóng rời khỏi đây càng tốt.”

Dương Gian có linh cảm bóng đen to lớn bị đóng đinh trên cây này đáng sợ còn hơn ông già kia.

Hơn nữa Dương Gian phát giác đôi hốc mắt trống rỗng của thây khô treo trên cây dường như đang âm thầm nhìn chăm chú chính mình.

Cảm giác nổi hết da gà.

Dương Gian nhìn con mắt màu đỏ lộ ra trên mu bàn tay, âm trầm bao phủ trong lòng không cách nào xua tan.

Nhưng hiện giờ không phải lúc để ý chuyện này.

Bóng tối xung quanh dường như đã rút đi, Dương Gian có thể thấy rõ bốn phía.

Đây là một không gian mờ tối, vô tận, trống không chẳng có gì, chỉ có cây khô xương trắng này.

Giống như thế giới lạ, căn bản không phải trường học mà chính mình biết rõ.

Nhưng hắn quay đầu nhìn qua thì thấy phương hướng chính mình đến có một cánh cửa, đó là . . . cửa nhà vệ sinh.

Thì ra cánh cửa đó cách chính mình gần như vậy, thế mà lúc trước chính mình không phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK