"Khụ, khụ khụ." Trương Hiển Quý ngồi trên sofa phòng tiếp khách, lộ biểu cảm lúng túng, chỉ có thể dùng tiếng ho khan thay thế. Trương Vĩ nhìn Trương Hiển Quý với ánh mắt quái dị, dường như còn nhớ lại tình cảnh vừa rồi. Dương Gian thì dửng dưng ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm phía dưới, ra vẻ không biết gì hết. Mấy người không nói một câu. “Cà phê của ngươi đây.” Lúc này, một người phụ nữ trưởng thành ba mươi lăm, sáu tuổi bưng mấy ly cà phê đi tới, nàng đặt ở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.