Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn vẫn cho rằng nhà kho tạm thời sẽ an toàn.

Tất cả mọi người đều không hề nghĩ đến thì ra ngay bên cạnh mình đã luôn có một con quỷ bám theo.

Nếu như không có sự nhắc nhở của Dương Gian, bọn họ đến bây giờ đều vẫn chưa phát hiện ra điểm này, mà hậu quả của nó như thế nào hẳn là ai cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Đám người này một người cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi chỗ này, thậm chí trong đó bao gồm cả cái người ngự quỷ …. Nghiêm Lực đó.

Người ngự quỷ sở hữu sức mạnh của ác quỷ, nhưng lại không phải là vạn năng, nếu như sử dụng năng lực của ác quỷ một cách bừa bãi thì chỉ khiến bản thân mình chết nhanh hơn thôi.

Lúc này Dương Gian đã nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi tên Nghiêm Lực đó.

Sắc mặt của Nghiêm Lực không hề tốt chút nào, có một loại nhợt nhạt, mệt mỏi, không còn sức lực do mất máu quá nhiều.

Nhưng điều khiến Dương Gian quan tâm hơn cả đó chính là trong cơ thể tên Nghiêm Lực này rốt cuộc đang ẩn giấu một con quỷ như thế nào? Cơ thể hắn có phải đã sắp chạm tới giới hạn rồi không, khoảng cách đến lúc ác quỷ thức tỉnh còn bao nhiêu lâu nữa?

“Ngươi...là người sao?”

Nghiêm Lực không hề hoảng hốt giống như những người khác, mà sau khi chạy ra khỏi nhà kho hắn ngay lập tức dừng lại, sắc mặt vô cùng thận trọng mà nhìn vào Dương Gian.

Hắn vẫn chưa xác định được cái tên bảo vệ quèn trước mắt mình đây rốt cuộc là người, hay là quỷ.

Dương Gian đáp: “Chắc cũng được coi là người, trước đó ta có nghe ngươi nói ngươi tên là Nghiêm Lực? Ngươi là người ngự quỷ à?”

Đồng tử Nghiêm Lực khẽ co lại một chút: “Ngươi cũng vậy sao?”

“Ta cũng được tính là một thành viên của cảnh sát hình sự quốc tế.”

Dương Gian suy nghĩ một chút, tạm thời cứ cáo mượn oai hùm, lấy danh nghĩa bọn họ tô điểm cho bản thân mình một chút trước đã, những chuyện khác để sau hẵng nói, cũng không thể nói cho người khác biết bản thân mình vẫn chỉ là một học sinh chứ.

Như vậy thật sự không có thân phận gì, rất mất mặt, hơn nữa nhân viên trực tổng đài Lưu Tiểu Vũ đó không phải cũng muốn lôi kéo mình tham gia vào Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế đó sao.

“Cảnh sát hình sự quốc tế à?”

Nghiêm Lực lại một lần nữa đánh giá lại Dương Gian, nhìn thấy hắn mặc bộ đồng phục bảo vệ hình như cũng ra dáng lắm, sau đó lại thấy chiếc điện thoại định vị vệ tinh được trang bị tiêu chuẩn cho cảnh sát hình sự quốc tế treo trên ngực của Dương Gian, lúc này Nghiêm Lực đã tin rồi.

“Nghe nói Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế đang thiếu nhân lực nghiêm trọng, khắp nơi trên cả nước cũng chưa phân phối đủ một cảnh sát hình sự cho mỗi thành phố, cảnh sát hình sự trước đây của thành phố Đại Xương tên là Châu Chánh, ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Dương Gian, nhân tiện cũng nói cho ngươi biết một chuyện, Châu Chánh chết rồi, đã hi sinh trong sự kiện ở trường cấp ba vào mấy ngày trước.” Dương Gian nói với vẻ bình tĩnh.

Nghiêm Lực lại nói: “Thì ra là như vậy, tình huống vừa nãy cảm ơn ngươi rất nhiều, không biết ngươi dựa vào cái gì để chống đỡ sự tấn công của nhiều ác quỷ như vậy? Cho dù là người ngự quỷ đi chăng nữa, dưới cục diện như thế này hẳn là cũng rất bị động mới phải chứ, ngay từ đầu ta cho rằng vụ việc có người mất tích ở trung tâm thương mại này, chỉ là do một con ác quỷ cấp bậc nguy hiểm ở cấp C gây ra thôi, bây giờ xem ra là ta đã đánh giá nó thấp một cách nghiêm trọng rồi.”

“Sớm biết như thế này ta hẳn là không nên tham số tiền kia.”

Trên mặt Nghiêm Lực lộ ra một vẻ mặt hối hận, cảm thấy ảo não vì hành vi của chính bản thân mình.

“Ngươi lại dựa vào năng lực gì mà có thể sống sót lâu đến như thế dưới sự tấn công của con ác quỷ này?”

Dương Gian cũng không nói ra năng lực của chính hắn, mà ngược lại dò hỏi Nghiêm Lực.

Nghiêm Lực lại không hề có ý giấu giếm gì, hắn cúi đầu xuống nhìn vào hai bàn tay đang nhuộm đầy máu tươi của mình mà nói: “Người trong đạo gọi ta là Quỷ Huyết Nghiêm Lực, hai tay ta có nhiễm máu quỷ, máu quỷ có khả năng hạn chế năng lực của những con quỷ khác, ta đã từng hợp tác với người khác thành công bắt được một con quỷ, nhưng máu của ta không thể để bên ngoài trong thời gian quá lâu, nếu không trong máu tươi sẽ có quỷ trồi ra ngoài ……”

“Đợi chút đã, ngươi nói ngươi đã từng hợp tác với người khác thành công bắt được một con quỷ sao?”

Đồng tử Dương Gian khẽ ngưng lại, lộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ: “Ngươi đã dùng cách gì vậy?”

Quỷ cũng có thể bắt được sao?

“Phương thức cực kỳ đơn giản và thô bạo, ta dùng máu quỷ hạn chế hành động của con quỷ đó, chỉ cần trong thời gian ngắn nhốt nó vào trong một chiếc hộp được đúc bằng vàng nguyên chất, chỉ cần niêm phong lại một cách chặt chẽ, con quỷ đó sẽ không thể nào thoát ra ngoài được.”

Nghiêm Lực lại cất lời nói tiếp: “Đây là phương pháp thông dụng trên toàn thế giới, ngươi thân là cảnh sát hình sự chẳng lẽ lại không biết sao?”

“Giờ ta chỉ là thực tập sinh, vẫn chưa phải là nhân viên chính thức.” Dương Gian nói.

Hắn chính xác đã nhớ lại một bài luận văn mà trước đó đã từng đọc trên mạng.

Là do một giáo sư ký tên là Bruce Pee viết.

Nội dung đại khái của bài luận văn đó chính là, sức mạnh của quỷ có thể ảnh hưởng đến vật chất của tất cả mọi thứ, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến vàng, vị giáo sư đó dùng phương pháp khoa học mà chặt chẽ cẩn mật để thử phân tích, tìm ra cách khắc chế quỷ.

Nếu như bài luận văn này hữu ích vậy cũng có thể nói, thông qua hộp hoặc dụng cụ chứa được đúc bằng vàng, xác thực có thể bắt nhốt, tống giam quỷ lại.

Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, vẫn không thể nào giết chết hay tiêu diệt quỷ được.

“Cứu với, cứu tôi với.”

Tuy nhiên ngay lúc này những tiếng kêu cứu sợ hãi bên cạnh đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK