Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy.

Chạy thục mạng không cần biết gì hết.

A Phi và mấy người anh em của mình ba chân bốn cẳng chạy về phía trước, bọn họ ai cũng mặt mũi tái mét, vẻ khiếp sợ hiện hết lên trong mắt, giống như trước đó họ đã thấy được chuyện gì vô cùng kinh khủng vậy.

Mà thực sự bọn họ đã gặp phải một chuyện hết sức khủng khiếp.

Hình như bọn họ… Gặp quỷ rồi.

Không biết đã chạy được bao lâu, mãi đến khi quá mệt thực sự không thể nào chạy tiếp được nữa, bọn họ mới dừng lại cúi xuống thở hổn hển.

Nghĩ lại cảnh vừa nãy, A Phi cảm thấy chân tay mình vẫn đang run lẩy bẩy.

“A, A phi, cái người vừa nãy là sao vậy?” Cậu bạn đi bên cạnh có chút sợ sệt hỏi.

A Phi liền mắng: “Còn có thể có chuyện gì nữa, tám phần là trúng tà rồi, khi nào về phải đi chùa xin một lá bùa tránh tà mới được, mẹ nó chứ, hôm nay đúng là xui xẻo, sớm biết thế đã không đi đến những chỗ vắng người rồi, khó khăn lắm mới chặn được một người đang định kiếm chác một tí, ai mà ngờ lại đụng phải cái thứ đó….”

Nhưng mà lời còn chưa nói xong, một cậu bạn khác bên cạnh đang lắp ba lắp bắp chỉ về phía trước nói: “Các ngươi, các ngươi nhìn xem phía trước là cái gì?”

Mấy tên lưu manh này đều đồng loạt ngẩng đầu lên, chớp mắt cả khuôn mặt lại đầy vẻ kinh hoàng.

Một cái nhà vệ sinh công cộng.

Chính là chỗ mà trước đó mấy người bọn họ bị trúng tà.

Ngay phía trước nhà vệ sinh đó, một người toàn thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ đang đứng đó, không hề nhúc nhích mà nhìn vào bọn họ.

Mà người này chính là Dương Gian.

Đã chạy nhiều đường như vậy, mấy người bọn họ quay một vòng không ngờ lại trở lại chỗ cũ.

Nhìn thấy cảnh này, đã có người bị dọa đến ngồi phịch xuống đường, sợ hãi cực độ chẳng còn sức lực nào để chạy nữa.

“Mau chạy đi.”

A Phi cho dù đã mệt bở hơi tai rồi, nhưng hắn càng khiếp sợ cái tên Dương Gian đang đứng trước cửa nhà vệ sinh kia hơn, lại tiếp tục quay đầu bỏ chạy.

Trong lúc khủng hoảng, A Phia căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ tại sao mình đã chạy nhiều đường như vậy, quay một vòng lại trở về chỗ cũ, trước mắt hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là tránh xa cái người này ra, tránh xa cái nhà vệ sinh này ra.

Mà ngay lúc này Dương Gian lại cau mày: “Quỷ Vực của ta và Quỷ Vực của lão già đó có chút khác nhau, lão già đó có thể khiến cho tất cả người trong cả tòa nhà dạy học đều mất đi phương hướng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tường và cả kiến trúc, nhưng sao mình chỉ có thể mê hoặc được người ta thôi?”

“Không được, nếu như Quỷ Vực là giống nhau, vậy chắc chắn là tại mình vẫn chưa nắm bắt được phương pháp.”

“Quỷ và người đúng là khác nhau.”

Dương Gian tiến lên phía trước một bước.

Đột nhiên, hắn biến mất khỏi chỗ cũ, lúc Dương Gian xuất hiện một lần nữa lại đang đứng ở phía đối diện với hướng mà bọn A Phi chạy trốn.

Giống như là một vòng tròn, Dương Gian chỉ là đi từ đầu này sang đầu kia của vòng tròn mà thôi.

“Thì ra là vậy, trong Quỷ Vực ta có thể xuất hiện tại bất cứ chỗ nào, như vậy thì đúng rồi, như vậy có thể giải thích được tại sao lão già gõ cửa đó lại có thể xuất hiện một cách thầm lặng không có tiếng động quanh đó sau khi nghe được tiếng gõ cửa.”

“Áá!”

A Phi nhìn thấy Dương Gian đột ngột xuất hiện trước mặt mình sợ đến mức vội vàng phanh gấp lại, cuống cuồng chạy tán loạn.

“Nếu đã có thể thay đổi vị trí của mình, vậy ảnh hưởng đến những sự vật xung quanh thì sao nhỉ?” Ánh mắt Dương Gian khẽ động, hắn tóm lấy một tên lưu manh đang sợ đến mức mềm nhũn rồi ném vào bức tường bên cạnh nhà vệ sinh.

Dưới ánh sáng màu đỏ bao phủ, gần như tất cả mọi thứ đều bị hắn kiểm soát trong lòng bàn tay.

Tên lưu manh này kêu thảm lên một tiếng, cảm thấy một sự đau đớn dữ dội.

Một giây sau, đầu của hắn đập vào cái lỗ thông gió trước cửa nhà vệ sinh.

Kích thước của lỗ thông gió này không cho phép một cái đầu người lọt qua, nhưng Dương Gian lại nhét được cái đầu của tên lưu manh vào đó rồi xuyên qua bức tường, cái cổ hắn vừa vặn kẹt ngay lỗ thông gió.

“Thì ra là như vậy…”

Dương Gian dần dần hiểu được một số bí mật của Quỷ Vực.

Ở đây, khoảng cách sẽ bị bóp méo, sự vật sẽ thay đổi, cảnh tượng trước mắt cũng sẽ thay đổi… Tất cả mọi thứ vừa là giả, mà cũng là thật, đồng thời có thể tách biệt với mọi thứ ở bên ngoài.

Bên trong Quỷ Vực, là một thế giới vận hành xoay quanh ác quỷ.

Vì quỷ mà xuất hiện, vì quỷ mà biến hóa.

Dương Gian đã thử rất nhiều công dụng của Quỷ Vực, lấy mấy tên lưu manh nhãi nhép này làm thí nghiệm, dần dần đã hiểu được loại sức mạnh của ác quỷ này đại diện cho cái gì.

Không thể lý giải.

Đúng vậy, không thể lý giải được.

Đối với loài người mà nói, cái loại sức mạnh có thể tùy ý bóp méo hiện thực như thế này đúng thật là khó lý giải, chẳng trách cho dù là lựu đạn cũng không thể tiêu diệt được Quỷ Vực.

Bởi vì bên trong Quỷ Vực đã không còn thuộc về cái hiện thực mà ngươi biết nữa rồi.

Lựu đạn có thể phá hủy tất cả mọi thứ ở hiện thực, nhưng sao có thể phá hủy những thứ nằm trong ranh giới giữa thực và ảo thế này.

“Nếu như có thể thu nhỏ lại khoảng cách của Quỷ Vực, chỉ bao trùm bản thân mình, vậy thì bản thân mình cũng tương đương với sự tồn tại giữa thực và ảo rồi….” Dương Gian rút gọn sức mạnh của Quỷ Vực lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK