Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cách thận trọng, Dương Gian bắt đầu chạy, hướng thẳng về phía gian nhà kho đựng mấy thứ lặt vặt kia.

Ngay lúc này, bên ngoài cửa nhà kho, một người đàn ông với vẻ mặt đầy sự chết chóc nặng nề, trắng bệch không còn giọt máu đang đứng cứng ngắc ở đó, đầu của hắn tuy rằng là dáng vẻ của một người đàn ông khoảng tầm ba mươi tuổi, nhưng cơ thể lại là của một cô gái, đang mặc chiếc váy dài, dưới chân còn đang đi một đôi giày cao gót màu nâu cà phê.

Hiển nhiên, hắn đã từng bị đổi đầu rồi.

Người đàn ông gõ cửa một cách không có cảm xúc, mỗi một lần đều nặng nề giáng xuống như búa bổ, phát ra tiếng vang cực lớn, gần như muốn đập nát cánh cửa.

Mà cánh tay của người đàn ông này cũng đã máu thịt be bét, từng mảng từng mảng da thịt lớn rơi xuống, xương cũng đã lộ ra ngoài, tạo ra một tư thế đứt gãy rất chi là quỷ dị.

Cơ thể con người rốt cuộc cũng không thể cứng cáp như cánh cửa được.

Có điều tất cả những điều này lại không ảnh hưởng đến quyết tâm phải phá cửa vào cho bằng được của hắn.

Nhưng những người đang trốn trong nhà kho kia, thấy cửa lớn lại chấn động, sắp bị đập tung ra, từng người một bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.

“Lại, lại đến nữa rồi, Nghiêm Lực, ngươi mau chóng nghĩ cách đi chứ, cái cửa đó sắp mở ra được rồi, cái thứ kia vẫn còn ở bên ngoài, quả nhiên nó vẫn chưa đi ……” Giám đốc Lý nói trong sự sợ hãi.

“Năm triệu đồng, ta trả cho ngươi năm triệu đồng, chỉ cần ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây, ta sẽ đưa tiền cho ngươi ngay.” Ông chủ Đường giờ này cũng không dám keo kiệt nữa, hắn quá sợ hãi vội vàng giơ ngón tay ra hét giá.

Tiền tuy rằng quan trọng, nhưng cái mạng này của mình còn đáng giá hơn mà.

Nghiêm Lực lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn nhìn lại hai bàn tay mình, máu tươi chảy ròng ròng, đã thấm ướt cả găng tay, máu không ngừng rỉ ra ngoài.

Vết máu đang hội tụ lại trên mặt sàn kia, đã không thể nào thu hồi lại toàn bộ được rồi.

“Không thể sử dụng lại năng lực này lần nữa, nếu không mình sẽ càng chết nhanh hơn.” Nghiêm Lực hít sâu một hơi thầm nghĩ.

Ngay lúc này máu tươi trên cánh cửa đã chảy hết sạch, máu không còn rò rỉ ra bên ngoài nữa, bởi vì tay của Nghiêm Lực không ấn tiếp lên cánh cửa.

“Rầm, rầm rầm ~!”

Tiếng vang cực lớn lại vang lên lần nữa, khung cửa chấn động, tro bụi xung quanh từ trên đỉnh đầu sột soạt rơi xuống.

Sức mạnh đó càng lúc càng lớn rồi….

Vào lúc đám người bọn họ khiếp sợ đang co rúc lại một chỗ.

Trong một góc nhỏ tầm thường, chị Lệ từ đầu đến cuối không hét lên một tiếng nào, cũng chưa từng nói một câu nào đó đang chậm rãi đứng dậy.

Cô ta hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không còn một giọt máu, cơ thể xoay một vòng với một tư thế quỷ dị, đối diện với đám người đang quay lưng về phía mình kia, sau đó lại từ từ giơ hai tay ra.

Tuy nhiên chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang cực lớn.

Có thứ gì đó rơi xuống sàn, bộp một tiếng rơi vỡ luôn rồi.

Giọng nói của Dương Gian vang lên ngoài cửa: “Ê này, người ở bên trong còn sống không vậy? Nếu như chưa chết thì mở cửa ra, ta có cách đưa các ngươi rời khỏi chỗ này?”

“Cái gì? Bên ngoài còn có người à.” Lúc này, người kinh ngạc nhất là Nghiêm Lực.

Lúc hắn nghe được giọng nói ngoài kia, cả gương mặt đều toát lên vẻ không dám tin, trung tâm thương mại này quỷ nhiều như vậy, không thể có người sống sót mới đúng, cho dù là có hẳn là cũng đã chết rồi.

“Là, là giọng của tên bảo vệ quèn đó, nhanh lên, mở cửa ra xem thử, hỏi hắn xem có phải hắn thật sự có cách rời khỏi chỗ này.” Ông chủ Đường có trí nhớ khá tốt, ngay lập tức nhận ra được giọng nói của Dương Gian.

“Đừng, đừng có mà mở cửa, ai biết được cái thứ bên ngoài đang nói chuyện đó là người hay là quỷ.” Giám đốc Lý hoảng sợ nói.

Bị một câu nói của giám đốc Lý nhắc nhở, trong lòng Nghiêm Lực cũng không khỏi rùng mình, lúc này cũng trở nên ngưng trọng.

Đúng vậy, không có chứng cứ chứng minh tên bảo vệ đó chính là người.

Nếu đây là một cái bẫy thì sao?

Dương Gian khó khăn lắm mới ném được cái người đứng ở cửa kia khỏi tầng năm, tuy rằng ném không chết được hắn, nhưng nếu muốn đi lên không phải cũng cần một khoảng thời gian nữa sao, coi như tạm thời hóa giải được nguy cơ trước mắt.

Có điều nghe cuộc nói chuyện của những người trong nhà kho này, mặt Dương Gian tối sầm lại: “Đúng rồi, các ngươi không ra ngoài cũng chẳng sao, trước đó ta có xem qua video giám sát rồi, trong mấy người các ngươi cái chị Lệ đó cũng là quỷ, không biết chị Lệ có bắt đầu hành động chưa nhỉ, nếu đã bắt đầu hành động rồi thì các ngươi toàn bộ đều phải chết trong đó, cho nên, vẫn mong là nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi.”

“Hả?”

Nghe được những lời này, tất cả mọi người trong nhà kho ngay lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Cái gì? Chị Lệ là quỷ?

Gần như là phản ứng theo bản năng, tất cả mọi người đều soạt soạt quay đầu lại nhìn.

Tuy nhiên ngay sau đó, bọn họ lại nhìn thấy chị Lệ đứng phía sau không biết đã đứng dậy từ bao giờ, cô ta...không có đầu.

“Á á á á!”

Từ trong nhà kho vang lên mấy tiếng thét liền.

Dương Gian đứng ngoài cửa cũng không nhịn được phải bịt tai lại.

m thanh này thật sự quá vang vọng rồi, không đi hát nốt cao đúng là tiếc quá.

Mà ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Cửa lớn nhà kho rầm một cái bị húc tung ra.  

Một đám người lao ra ngoài chạy trối chết, nước mắt nước mũi đầm đìa, có mấy người thậm chí sợ quá tè cả ra quần.

“Mau lên, mau chạy đi.”

“Cứu mạng, ta không muốn chết đâu mà.”

Dương Gian lại nhắc nhở họ một câu: “Các người gọi vài tiếng thì không sao, nhưng đừng có chạy lung tung, quỷ ở bên ngoài còn nhiều nữa, chạy càng nhanh thì chết càng sớm.”

Một đoàn người ông chủ Đường, giám đốc Lý, còn cả La đại sư chạy tán loạn chưa được vài bước, ngay lập tức đã ngã vật xuống sàn vì quá sợ hãi.

Không biết từ lúc nào, trong những con đường ở tầng năm đã chật cứng người.

Trước sau trái phải, gần như hướng nào cũng có người.

Những người này từng người một đều mặt mày trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, cả người bốc ra một mùi hôi của sự thối rữa, bọn họ không ngừng tiến lại gần chỗ này với những bước chân cứng ngắc, chặn đứng tất cả những con đường có thể đi được.

Toàn bộ bọn họ đều là những người mất tích của trung tâm thương mại.

Hôm nay, tất cả đều xuất hiện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK