“Đi.”
Dương Gian trong lòng khẽ gầm nhẹ một tiếng, không nói thêm lời nào nữa mà quay người muốn chạy trốn.
Giờ thì Dương Gian đã hoàn toàn xác định được rồi.
Người đàn ông này, chính là quỷ.
Tuy nhiên ngay khoảnh khắc Dương Gian quay đầu lại, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, giống như đã đâm vào một vật gì đó.
Là một tờ báo…
Một tờ báo nhớp nháp, hôi tanh, phảng phất như là đã nhiễm phải máu tươi nồng nặc.
Tờ báo đó đang bám trên mặt Dương Gian, lúc này lại cứ dính chặt vào mặt hắn, Dương Gian theo bản năng muốn xé nó ra, thế nhưng tờ báo nhuốm đầy máu này lại giống như đã hóa thành da thịt trên mặt hắn vậy, một khi xé nó ra, gương mặt sẽ cực kỳ đau đớn, hơn nữa lại cũng không thể dễ dàng mà xé ra được.
“Con quỷ này đã bắt đầu tấn công mình rồi sao?” Lúc này trong lòng Dương Gian mới ý thức được điểm này.
Trước đó lúc Dương Gian còn ở trường cũng đã bị ác quỷ tập kích hai lần rồi.
“Có thể đối phó với quỷ chỉ có quỷ...”
Dương Gian vừa nghiến răng một cái, trên mu bàn tay của hắn đột nhiên có một con mắt đang phồng lên muốn xé toạc lớp da thịt để trồi ra ngoài, đồng thời lại đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Lúc Dương Gian dùng bàn tay có con mắt này một lần nữa xé tờ báo đang che kín mặt hắn ra, thì lại có hiệu quả.
Tờ báo đang từ từ rời khỏi mặt hắn, giống như một miếng cao thuốc đang từ từ được gỡ ra vậy.
Tuy nhiên ngay tại lúc này.
Con quỷ đó dường như lại không muốn bỏ qua cho Dương Gian dễ dàng như thế.
Dương Gian cảm nhận được con quỷ đó đang tiến lại gần, như thể đang kéo tờ báo ở đằng sau.
Một sức mạnh khủng khiếp truyền tới.
Tờ báo đang quấn trên mặt hắn đó lại một lần nữa co rút lại, dính cứng nhắc trên mặt Dương Gian, một loại cảm giác nghẹt thở và choáng váng mãnh liệt nhanh chóng ập đến.
Nếu cứ tiếp tục như thế này cũng không cần đợi tới lúc bị quỷ giết hại, bản thân Dương Gian sẽ bị tờ báo quái quỷ này chèn cho chết ngạt mất.
“Nếu ngươi đã muốn chơi như vậy, vậy ta sẽ cùng chơi với ngươi, ngươi là quỷ thật đấy, nhưng mà ta cũng chẳng phải người.” Trong cổ họng Dương Gian phát ra tiếng gầm khẽ như tiếng của dã thú.
Trên mặt Dương Gian đột nhiên trồi ra ra hai con mắt màu đỏ.
Con mắt mọc ra chỗ nào thì ở chỗ đó tờ báo lập tức phát ra âm thanh giống như tiếng giấy bị xé, sau đó bị xé rách ngay tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc tờ báo bị xé rách, lực kéo khủng khiếp ở phía sau đó cũng ngay lập tức giảm đi khá nhiều.
“Lại lần nữa.” Dương Gian khẽ nghiến răng.
Sức mạnh của con mắt này không thể dùng quá nhiều, sử dụng một lần thì hắn sẽ gần đến cái chết thêm một bước, nhưng tình thế trước mắt này không sử dụng không được, nếu không mượn sức mạnh của con quỷ đang trong cơ thể đó để dùng thì giờ kiểu gì Dương Gian cũng sẽ chết.
Trên trán Dương Gian lại mọc ra thêm một con mắt nữa.
“Roẹt!”
Tờ báo bị nhuộm máu đang dính trên trán của hắn đó lại một lần nữa bị xé rách.
Sức kéo phía sau lại lần nữa đã trở nên nhẹ hơn, ngay lúc này cảm giác nghẹt thở, choáng váng đó của Dương Gian cũng nhanh chóng rút đi.
“Tiếp tục.”
Dương Gian biết sức mạnh của con quỷ này trong cơ thể mình vẫn chưa đủ.
Con mắt thứ năm mọc ra ngay trên cổ hắn.
Chỗ con mắt đang siết vào cổ lại nứt ra một khe hở.
Vào lúc này bàn tay Dương Gian vừa mới dùng sức một chút, tờ báo quấn quanh mặt hắn bởi vì đã rách lỗ chỗ nên đã bị xé vụn trong chớp mắt.
Cảm giác bức bối, nghẹt thở đã hoàn toàn biến mất.
Từng luồng từng luồng không khí lớn ào ạt tràn vào.
Trên mặt Dương Gian mọc ra đủ bốn con mắt, lộ ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Dương Gian quay đầu lại nhìn.
Phía sau hắn lại không một bóng người, chỉ có đống báo vụn nhuốm đầy máu tươi đó đang vương vãi tung tóe trên mặt đất.
“Rời khỏi đây.”
Dương Gian hãi hùng khiếp vía, không dám ở lại lâu, hắn không cầm theo bất cứ thứ gì đã lập tức mở cửa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mà ngay tại lúc Dương Gian rời khỏi đây chưa được bao lâu.
Trong căn phòng mà trước đó Dương Gian đã từng ở, có một người bước ra.
Người này nhặt chỗ báo đã bị xé vụn nằm rải rác trên mặt đất lên, sau đó ghép chúng lại thành hình dạng như ban đầu.
Rất nhanh tờ báo này đã lại khôi phục được hình dạng trước đó, bên trên lại vẫn nhuốm đầy máu đỏ tươi, nhưng mà trên mặt báo màu đỏ tươi ấy lại có thêm đường nét của một gương mặt người.
Cái gương mặt người này là… Dương Gian.
Người này nhặt tờ báo lên, sau đó lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, đi đến trước cái ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống tiếp tục nhấc cánh tay lên, không hề nhúc nhích nhìn vào tờ báo trước mặt này, giống hệt với tư thế trước đó.
Mãi cho đến vài tiếng đồng hồ sau.
Đột nhiên, người này cử động rồi.
Hắn chậm rãi nhấc cánh tay xuống, hắn đã không còn là người không có ngũ quan, không có gương mặt nữa.
Ngay lúc này hắn lộ ra dung mạo của Dương Gian.
Tuy nhiên trên khuôn mặt của tên “Dương Gian” này, chỗ mà trước đây mọc ra con mắt giờ lại là một mảng trống không, cũng giống như một tấm ảnh rõ nét mà bị người ta cố tình khoét đi mất mấy chỗ vậy.
Khuôn mặt này lại không hề hoàn hảo…