Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tình hình đại khái ta nghĩ hai vị cũng đã nắm được rồi, tình hình của Vương San San sẽ ngày càng tệ hại hơn, ta với tư cách của một người ngoài cuộc đề nghị là, hai vị tốt nhất vẫn nên... sinh một đứa đi.” Dương Gian cất lời nói.

Chiếc xe dừng lại tại một nơi sầm uất trong thành phố.

Vài người bước xuống xe, ngồi xuống ghế bên cạnh thảo luận những chuyện đã xảy ra trước đó.

“Ngươi... sao ngươi có thể nói thế được.” Vương Hải Yến có chút giận dữ nói: “Không phải còn có cách xóa đi ấn ký đó sao?”

“Hai cái so với nhau cũng chẳng khác là mấy, xóa đi ấn ký này, thay bằng ấn ký khác, kết quả cuối cùng vẫn như vậy.” Dương Gian nói tiếp: “Lời ta nói tuy rằng có hơi khó nghe, nhưng lại là sự thực, chú Vương chú nói thử xem.”

Vương Bân cau chặt mày hút điếu thuốc, thân là chủ một gia đình giờ phút này cũng không có manh mối gì, trong lòng vô cùng phiền não, mặt buồn rười rượi.

Ông ta biết ý của Dương Gian là gì.

Ấn ký nếu không xóa, Quỷ Nhi đó sẽ luôn bám theo San San, còn nếu xóa đi lại bắt buộc phải thay bằng ấn ký khác, cuối cùng kết quả vẫn không thay đổi được, chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một chút.

“Cha, mẹ, không sao đâu, con đã không còn cách nào cứu được nữa, cứ để con một mình đối mặt với Quỷ Nhi kia đi, không thể vì chuyện của con mà liên lụy đến hai người,” Vương San San nước mắt lưng tròng nói.

Sau khi nàng biết kết quả như vậy đã không còn quá sợ hãi nữa.

Là một người mẹ, Vương Hải Yến nghe xong cực kỳ đau lòng, nước mắt tuôn rơi, hai mẹ con ôm lấy nhau khóc nức nở trước sự chứng kiến của người đi đường.

“Không, không được, sao ta có thể cứ thế mà nhìn con gái mình bị cái thứ đó dày vò cho đến chết được.” Vương Bân ném điếu thuốc đi, đứng thẳng dậy giống như đã hạ quyết tâm: “Vị bạn học này, nếu ta đồng ý để San San thay một ấn ký khác, ngươi có cách gì không?”

Dương Gian nói: “Cách tuy là có, nhưng kết quả sẽ không tốt hơn cái này, chỉ là trì hoãn thời gian tử vong mà thôi, có một câu thành ngữ nói thế nào nhỉ? Uống thuốc độc giải khát (*), đại khái chính là ý này.”

“Nếu không xóa đi ấn ký đó, San San hẳn là không sống quá ba ngày, đúng không?” Vương Bân nói.

Dương Gian đáp: “Không, một ngày cũng không sống nổi, trước đó Vương San San chưa bị tấn công là vì ấn ký này trong tay nàng vẫn chưa biến mất, Quy Nhi mới một mực không tấn công nàng, nhưng nếu giờ ấn ký này biến mất rồi, đoán chừng chỉ trong một giờ Quỷ Nhi sẽ lại tìm đến...cũng có thể sẽ còn nhanh hơn.”

“Vậy nếu xóa đi ấn ký thì sao?” Vương Bân hỏi.

Dương Gian nói: “Sẽ cùng sống, cùng chết với người ngự quỷ, nếu tính ra chắc là có vài tháng tuổi thọ, tình hình sẽ đỡ hơn một chút, nhưng kết quả vẫn như vậy... hơn nữa có tác dụng phụ khác hay không ta vẫn chưa dám chắc.”

“Vậy cho dù là thuốc độc giờ cũng phải uống, cho dù là một cơ hội mỏng manh đều không thể từ bỏ.” Vương Bân nghiến răng nói: “Bạn học, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ, ta sẽ chi tiền, muốn bao nhiêu ngươi cứ ra giá.”

Dương Gian nhìn thấy dáng vẻ ôm nhau khóc lóc thảm thiết của hai mẹ con Vương Hải Yến và Vương San San, cất tiếng nói: “Đây không phải là sự kiện linh dị, cũng không phải đối phó với ác quỷ, không có rủi ro gì... nể tình trước đó chú Vương đã sảng khoái như vậy, lần này ta sẽ miễn phí tặng, nhưng sau này nếu Vương San San có xảy ra vấn đề hoặc phát sinh biến hóa gì, ta không có cách nào đảm bảo.”

“Cám ơn ngươi, như vậy đã đủ rồi, tất cả hậu quả ta sẽ gánh hết, cho dù sau này San San thật sự xảy ra chuyện, ta cũng sẽ không trách ngươi.” Vương Bân hít một hơi thật sâu rồi nói.

Loại quyết đoán và dũng cảm này, chính xác là khí chất của người thành công, không có dáng vẻ chậm chạp lề mề, sợ trước sợ sau, tính toán chi li như Vương Hải Yến kia.

“Nếu đã như vậy thì bắt đầu ngay thôi, ta sợ lúc này Quỷ Nhi đã đang trên đường tới rồi.” Dương Gian nói.

Vương Bân gọi: “San San, con qua đây.”

Vương San San ngẩng đầu lên, đôi mắt vì khóc đã sưng húp, mặt giàn giụa nước mắt nhìn Vương Bân, còn có cả Dương Gian.

“Vương San San, nếu ngươi đã quyết định rồi, thì đưa tay cho ta.” Dương Gian nói.

“Đi đi, chuyện sau này để sau rồi tính, phải qua được ải khó trước mắt này đã.” Vương Bân vẫn là vẻ mặt buồn phiền đó, ông ta không biết quyết định hôm nay là hại con hay cứu con nữa.

“Dương Gian, cám ơn ngươi.” Vương San San cắn môi, đưa tay qua đó.

Nàng vẫn muốn sống, không muốn chết, đặc biệt là chết trong tay thứ đáng sợ như vậy.

“Cùng là bạn học với nhau mà, lại nói, ta đã nhận tiền rồi.” Dương Gian nắm lấy cổ tay nàng, giống như cảnh tượng ban đầu tại trường học.

“Cởi tấm băng đó ra khỏi cổ, ta muốn xem ấn ký đó.”

Vương Hải Yến không nói câu nào, cẩn thận nhẹ nhàng tháo tấm băng đó ra.

Trên chiếc cổ thanh tú của cô gái làn da đã nứt nẻ, đỏ ửng một mảng, trên cổ được bôi nước thuốc, nhưng ngay chính giữa vết thương đó hai bàn tay nhỏ xíu màu xanh thẫm vẫn hiện lên rõ mồn một.

Ánh mắt Dương Gian khẽ động, hắn nhớ lại hành động trước kia, lòng bàn tay giữ lấy Vương San San nứt toác ra, một con mắt từ đó lao ra.

Con mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, ánh sáng đỏ này từ giữa ngón tay tràn ra, bắt đầu xâm nhập vào giữa cổ tay Vương San San.

Vẫn là vị trí đó như lần trước.

Cùng với sự xâm nhập của ánh sáng đỏ, Dương Gian nhìn thấy dấu bàn tay màu xanh thẫm đó trên cổ nàng đang từ từ nhạt dần, nhạt dần.... bắt đầu chủ động phai màu.

“Có, có tác dụng.” Vương Bân trợn trừng mắt, tận mắt chứng kiến việc phát sinh một cảnh tượng thần kỳ như vậy.

Đương nhiên có tác dụng.

Dương Gian cảm nhận được sự tồn tại của Quỷ Nhãn đó trong cơ thể San San, dường như có một con mắt chuyển dời vào trong cơ thể nàng, nhưng dường như lại không giống... nói một cách chính xác là có một phần sức mạnh của ác quỷ lưu lại trong cơ thể nàng.

Khoảng một lúc sau.

Hai dấu tay màu xanh thẫm đó trên cổ Vương San San đã hoàn toàn biến mất.

Chứng kiến điều đó.

Dương Gian mới thả tay ra.

Hắn nhìn thấy cổ tay Vương San San thêm một cái dấu ấn Quỷ Nhãn rõ nét, giống như một hình xăm con mắt màu đỏ, cực kỳ bắt mắt, trong mơ hồ lại còn phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

“Không thấy nữa, thật sự không thấy đâu nữa, dấu tay đó biến mất rồi.”

“San San con thấy thế nào, có việc gì không?”

Vợ chồng Vương Bân trở nên kích động.

Vương San San cảm nhận một chút rồi nói: “Gần như không có gì không ổn, con thấy rất tốt ... cũng có chút kỳ lạ, nhưng nói không rõ được, tóm lại tốt hơn trước rất nhiều.” Nói rồi nàng lại nhìn thật sâu một cái đôi mắt bên cạnh.

Ánh mắt đó rất khác với thường ngày, nhưng lại nói không rõ là gì.

“Tốt quá rồi.” Vương Hải Yến kích động ôm lấy nàng.

Dương Gian cũng cảm nhận một chút biến hóa trong cơ thể.

Không có thay đổi gì lớn, giống như là đến một phát, cơ thể có hơi yếu ớt.

“Người có thể chế ngự Quỷ Vực mới có tư cách sở hữu Quỷ Nô, chỉ là không biết Quỷ Nô của người sống có biến hóa gì so với Quỷ Nô của ác quỷ hay không, Vương San San chắc chắn sẽ không giống với người thường, chỉ là sự thay đổi này chỉ có thể đợi sau này quan sát rồi phát hiện thôi.” Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

Mà chính tại lúc hắn hủy bỏ ấn ký đó.

Trên một con đường cách không xa nơi này, một đứa bé toàn thân màu xanh đen đang chạy với một tốc độ quỷ dị trên đường, nhanh chóng nhắm thẳng hướng Vương San San lao tới.

“Vừa nãy ngươi có thấy một đứa bé kỳ quái chạy tới từ hướng đó không?” Trên đường có người nhìn thấy cảnh này ngạc nhiên hỏi.

Người đi cùng nói: “Làm gì có đứa bé nào, ngươi bị hoa mắt rồi à.”

Nhưng chính tại lúc Quỷ Nhi chạy chưa được bao xa, nó đột nhiên dừng lại.

Ấn ký biến mất rồi, nó đã mất đi mục tiêu rõ ràng.

Nếu như không có mục tiêu ban đầu, nó sẽ tùy ý chọn người đi đường trên phố này, bắt đầu giết người bừa bãi.

“Đcm, đụng phải thứ gì rồi.”

Lúc này một người trẻ tuổi đi ngang qua, bởi vì đang mải nghịch điện thoại không cẩn thận đâm vào Quỷ Nhi đó, thiếu chút nữa ngã lăn quay ra đất.

Nhưng hắn quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy thứ gì cả.

Tuy nhiên lúc hắn quay đầu lại tiếp tục lượn phố thì lại đột nhiên sững người.

Một đứa bé không mặc quần áo, cả người màu xanh đen đang ngoẹo đầu ngoẹo cổ đứng trước mặt hắn, ánh mắt mang theo thần thái quỷ dị đang nhìn hắn.

Thanh niên nhỏ nhìn Quỷ Nhi một cách quỷ dị, cảm thấy đứa bé này có chút không đúng lắm, có thể là trẻ em cơ nhỡ, hoặc thần kinh không bình thường, hắn không muốn dây vào đứa trẻ thế này, bèn vòng qua nó tiếp tục đi.

Nhưng hắn chưa đi được xa.

Quỷ Nhi nhúc nhích rồi.

Nó quay người, không tiếp tục đi về phía Vương San San nữa, mà đi theo người trẻ tuổi trước đó...

Khủng bố vẫn đang tiếp diễn, chỉ là thay bằng một người khác mà thôi.

(*) Uống thuốc độc giải khát: dùng phương thức sai lầm để giải quyết khó khăn trước mắt mà không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK