Triệu Lỗi bị Dương Gian nhìn, lộ biểu cảm sợ hãi, theo bản năng cúi gằm mặt, không nói thêm nữa.
Miêu Tiểu Thiện nói:
“Dương Gian nói đúng, chuyện này không phải chúng ta có thể quản, có thể sống tiếp đã là khó khăn lắm rồi.”
Trương Vĩ sững sờ hỏi:
“Nói gì thì nói, thật sự cứ đi về ngủ vậy sao?”
Phát sinh chuyện lớn như vậy mà bảo đi về ngủ, như vậy có phải là hơi thô thần kinh không?
Dương Gian hỏi:
"Không về nhà, chẳng lẽ ngươi muốn quay về trường học bài buổi sáng?”
Còn dám về trường học?
Đám người thầm nổi da gà, bọn họ đã quyết định, đời này đều sẽ không trở về trường học, thậm chí không đến gần phạm vi trường học.
Thậm chí có một số người trong lòng dự định chuyển trường, rời khỏi thành phố Đại Xương.
Thi vào trường cao đẳng, lên đại học gì đó, đều dẹp hết, cùng lắm thì đời này làm con cá muối.
“Ta buồn ngủ quá, đi về ngủ đây, có chuyện gì gọi điện liên hệ với ta sau.”
Dương Gian ngáp dài nói, hắn cảm giác mệt mỏi thể xác và tinh thần, nếu mà nằm xuống là hắn sẽ thiếp ngủ ngay.
“Phải rồi, có một việc nói cho mọi người, việc liên quan ông già kia trong trường học. Sắp tới đây mọi người tốt nhất ít lên mạng, đặc biệt là đừng vào diễn đàn này xem chuyện ma." Hắn mở ra di động đưa cho mấy người khác xem bài post đó.
“Thấy tập tin âm thanh trên này không? Nhớ kỹ, tuyệt đối, hết sức đừng nhấn mở nó, tập tin âm thanh này là tiếng gõ cửa, giống hệt như âm thanh nghe được từ điện thoại của Tiền Vạn Hào lúc nãy, ai nghe thấy là ông già này sẽ tìm tới người đó.”
Dương Gian nói xong lật một trang trước, màn hình hiện ra hình của ông già kia.
“Cất vào, mau cất vào!”
Nhóm người Trương Vĩ nhìn thấy hình của ông già kia thì kinh khủng lùi về phía sau.
Dương Gian nói:
“Hình chụp không có vấn đề, ta thử rồi, đáng sợ là tập tin âm thanh này, cho đến bây giờ bài post này vẫn chưa bị khóa, toàn quốc có ít nhất mấy chục nghìn người xem câu chuyện này, nhấn mở tập tin âm thanh này, nếu ta không đoán sai thì trong thời gian sắp tới ông già đó sẽ đi khắp các thành phố lớn, gõ cửa thăm viếng từng nhà.”
"Nói cách khác, chuyện phát sinh ngày hôm qua sẽ không ngừng trình diễn ở các nơi trên toàn quốc, chẳng qua nhân vật chính không còn là chúng ta.”
Trương Vĩ kinh khủng nhìn Dương Gian, nói:
“Ngươi làm ơn đừng nói cái chuyện khủng bố như vậy được không? Ta còn là trẻ em mong manh yếu đuối!”
Dương Gian nói:
"Vậy không nói nữa, trả điện thoại cho ngươi này.”
Trương Vĩ vội vàng lắc đầu, lui về phía sau mấy bước:
“Ta không cần điện thoại, ngươi mau vứt nó đi, lỡ dãy số 138 đó lại gọi đến thì sao?”
Dương Gian nói:
“Cái này hiệu trái cây X mới bày bán, lúc trước ngươi nói tốn hơn chín nghìn để mua mà?”
Trương Vĩ nghiêm túc nói:
“Anh em tốt, việc đến hiện giờ, ta cũng không muốn giấu diếm nữa cái gì, thật ra thân phận thật sự của ta là rich kid ngầm, thấy một hàng cửa tiệm trên phố đi bộ không? Toàn là của nhà ta không đấy, Trương Vĩ này không thiếu vài đồng bạc lẻ đó, chờ lần sau ta xin cha của ta mua cho cái Nokia, mà không, máy nhắn tin cho an toàn, vậy thì không ai gọi điện vào được.”
Dương Gian nói móc:
“Nhà ngươi đã giàu như thế thì sao không cõng luôn cái đài phát thanh lên người cho rồi.”
“Đây là một ý hay, ta sẽ suy xét.”
Mấy người khác nghe thấy số điện thoại di động có số 138 mở đầu khủng bố kia thì bị dọa không dám giữ lại điện thoại, vứt chúng đi như ném vật truyền nhiễm.
Dương Gian nói:
“Không cần điện thoại thì cho ta đi, vứt bỏ như thế là lãng phí.”
Miêu Tiểu Thiện xoe tròn mắt nhìn hắn:
“Ngươi . . . ngươi còn dám giữ mớ điện thoại này? Nó là điện thoại bị quỷ gọi điện vào đó, lỡ lại có quỷ tìm tới thì sao?”
“Nghèo thì không sợ cái gì hết, hơn nữa không xài điện thoại thì chẳng lẽ không được bán đi sao?” Dương Gian nói rồi nhặt về điện thoại bị bọn họ vứt đi, gặn hỏi lại: "Thật sự không cần?"
"Không cần." Mọi người khác miệng mà đồng thành.
Dương Gian nói:
“Toàn là rich kid nhỉ, vậy chờ chốc nữa ta bán với giá second hand, số tiền bán được thì các ngươi yên tâm, ta không chia cho một xu nào, nếu có buổi liên hoan nào thì các ngươi cũng nhớ đãi khách.”
" . . . "
"Đi đây."
Dương Gian cầm bảy, tám bộ di động, xoay người đi.
“Ngươi . . . mang ta theo với.” Vương San San còn giữ vẻ mặt hoảng sợ, muốn đi theo Dương Gian.
Dương Gian hỏi:
“Ta muốn đi về ngủ, ngươi muốn đi theo về nhà ngủ hả?"
Vương San San nói nhỏ: "Ta không ngại đến nhà của ngươi ở vài ngày.”
“Hả?”
Mấy người khác, bao gồm Dương Gian đều xoe tròn mắt.
Phải biết rằng, tuy Vương San San không xem như hoa khôi của lớp nhưng cũng không kém, đặc biệt là trước kia có tập múa, vóc dáng đẹp khỏi chê, eo mảnh, chân dài, ngực bự, nhưng mấy cái đó không liên quan đến dân thường như Dương Gian, lúc bình thường không quen thân mấy, sao mới qua một đêm mà Vương San San đã bám dính Dương Gian rồi?
Mấy người khác không biết, nhưng mà Dương Gian thầm hiểu rõ.
Vương San San không phải vì vậy mà yêu luôn hắn, chẳng phải vì sự kiện Quỷ Nhi.
Bây giờ nàng còn rất hoảng sợ, không dám ở một mình.