Mười hai giờ trưa ngày hôm ấy. Dương Gian cẩn thận mở túi đựng xác, hắn lén lút nhìn bên ngoài một phát. Đen xì như mực. Căn bản là nhìn không rõ. Sự khủng khiếp vẫn tiếp tục bao trùm cả cái thôn này. “Dùng Quỷ Nhãn nhìn.” Dương Gian khẽ hít một hơi, hắn thò một bàn tay ra ngoài. Trên mu bàn tay là một con mắt đỏ au. Thông qua Quỷ Nhãn hắn quan sát xung quanh. Tầm nhìn từ con mắt truyền về là thế giới của một vùng sáng đỏ bao trùm. Nhưng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.