Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liếc mắt nhìn vào cái đầu của Lưu Cường, đôi mắt đó đã nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, trong lòng Dương Gian không khỏi thở dài một tiếng.

Lại là một người nữa bị ác quỷ hại chết.

Thu hồi ánh mắt lại, Dương Gian nhìn về phía Giang Diễm đang đứng nép vào tường bị dọa đến cả người run bần bật.

Dương Gian bước qua đó, cầm lấy khuôn mặt mịn màng của Giang Diễm một cách thô bạo, ấn đầu cô ta lên tường, sau đó ngón tay dùng sức lướt qua cổ Giang Diễm.

“Ngươi lại không phải là quỷ?” Dương Gian hỏi với vài phần ngạc nhiên.

Ngón tay trượt qua cổ Giang Diễm, không hề sờ thấy vết thương đó.

Giang Diễm vừa tức vừa sợ: “Ngươi lại nghi ngờ ta là quỷ sao?”

“Tất nhiên phải nghi ngờ, ngươi cũng nhân viên của trung tâm thương mại này, ai mà biết được ngươi có từng bị đổi đầu hay không, chỉ cần là người bị đổi đầu đều là quỷ, hơn nữa chuyện này bản thân người đó cũng không biết.” Dương Gian buông Giang Diễm ra.

“Vậy bây giờ phải làm thế nào đây? Ngoài kia đều là cái thứ đó, chúng ta làm sao ra khỏi đây được?”

Giang Diễm không hề tức giận vì chuyện này, ngược lại nàng sợ Dương Gian sẽ tức giận hơn, kéo tay hắn vẻ mặt có chút đáng thương hỏi.

Dương Gian đáp: “Trung tâm thương mại vẫn còn có người, sau khi ta đưa họ ra sẽ rời khỏi đây, hơn nữa chìa khóa cổng lớn hẳn là vẫn đang trên người chị Lệ, lấy chìa khóa từ trên người cô ta thì có thể đi được rồi.”

“Có điều trước khi rời khỏi, ngươi nhất định phải ở lại đây, thay ta lục lại chỗ video giám sát này, làm rõ xem thân phận thật sự của con quỷ này là như thế nào, tốt nhất là tìm ra nguồn gốc của con quỷ đó.”

“Hả, ta không muốn ở lại đây, ta muốn đi theo ngươi.”

Giang Diễm bị dọa giật nảy mình, vội vàng ôm lấy cánh tay Dương Gian, không chịu buông ra.

Dương Gian lắc đầu nói: “Không được, ta cần ngươi ở lại đây để ý camera giám sát, nếu không làm sao ta biết được lúc nào sẽ có một con quỷ đến bên cạnh mình? Hơn nữa làm sao có thể xác định được thân phận cuối cùng của con quỷ đó? Ta không rảnh mà tiếp tục phung phí thời gian ở đây, trời sắp tối đến nơi rồi, đến buổi tối trung tâm thương mại này hoàn toàn không thấy được gì cả, sẽ càng bất lợi hơn đối với chúng ta.”

“Nhưng, nhưng mà ở đây, ở đây có Lưu Cường, ở lại đây ta sợ lắm.” Giang Diễm khóc lóc nói.

Dương Gian cũng không để ý, chỉ lấy một cái điện thoại từ trong tay xác chết của Lưu Cường ra, sau đó bấm gọi cho số di động định vị vệ tinh của mình.

“Điện thoại luôn trong tình trạng giữ cuộc gọi, nếu có bất cứ tình huống nào phải ngay lập tức thông báo, ngoài ra, ngươi cần phải ghi nhớ một điểm, đừng bao giờ quay lưng lại với bất cứ ai, con quỷ đó muốn đổi đầu chỉ có thể đứng sau lưng người ta, lấy đầu xuống rồi thay đầu khác lên, chỉ cần ngươi đứng đối diện với nó, phương hướng của đầu không chính xác, con quỷ đó sẽ không tấn công ngươi được.”

Nói xong, Dương Gian đặt điện thoại vào trong tay Giang Diễm.

“Ta, ta vẫn rất sợ.” Giang Diễm nói.

“Quên là trước đó dưới tầng một ngươi đã đồng ý với ta thế nào rồi à? Nếu không nghe lời, ngươi sẽ không thể sống sót mà rời khỏi được, ngươi là một người thông minh, vào lúc nào biết rõ phải làm cái gì, chỉ cần lá gan ngươi lớn hơn một chút, loại chuyện này đối với ngươi không thành vấn đề, được rồi, không nói nhiều làm gì cho phí lời nữa, bắt đầu làm việc đi.”

Dương Gian nói xong thì không nói thêm gì nữa mà lập tức rời khỏi phòng camera giám sát.

“Này….” Giang Diễm muốn kéo hắn lại.

Nhưng mà nghe tiếng rầm một cái cánh cửa lớn đã đóng sầm lại rồi.

Giang Diễm vốn muốn đi theo, nhưng sau đó lại lập tức dừng lại.

Bởi vì, bên ngoài còn nguy hiểm hơn nhiều, chỉ có tên bảo vệ quèn này có lá gan lớn như vậy mới có thể đi lung tung ở trong cái trung tâm thương mại chỗ nào cũng có quỷ thế này.

Do dự một lúc, Giang Diễm đành phải cắn răng, nhịn lại nỗi khiếp sợ trong lòng mà bước đến bàn giám sát, trong tay nắm chặt cái điện thoại kia của Lưu Cường. 

Còn về cái xác chết không đầu đó của Lưu Cường, còn có cả cái đầu đang nằm yên trong góc tường, nàng không dám nhìn thêm một lần nào nữa.

“Alo, có nghe thấy gì không?”

Dương Gian bước đi trong trung tâm thương mại, hắn cầm điện thoại vệ tinh cất tiếng nói.

“Có, nghe thấy rồi, ở đây ta cũng nhìn thấy ngươi rồi.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khẩn trương của Giang Diễm.

“Tốt lắm, chú ý quan sát bất cứ động tĩnh nào bên cạnh ta, kịp thời thông báo cho ta biết.”

Dương Gian móc chiếc điện thoại kiểu bộ đàm này vào trước ngực mình, sau đó đi vội về chỗ mà đám người ông chủ Đường xảy ra chuyện.

Trong đám người đó có chị Lệ…. mà cô ta lại là một con quỷ.

“Một triệu không phải sẽ mất tiêu luôn chứ?”

Dương Gian tự nhủ trong lòng: “Có điều lần này chỉ cần Giang Diễm phối hợp tốt, ta có thể không cần sử dụng đến sức mạnh của Quỷ Nhãn cũng có thể kiếm được khoản tiền này.”

Ngay chính tại lúc Dương Gian bắt đầu hành động, trong trung tâm thương mại trước đó vẫn còn lạnh lẽo yên tĩnh, lúc này từng người một bắt đầu chậm rãi bước ra từ trong các góc khuất hay trong các cửa tiệm đã đóng cửa.

Tướng mạo bọn họ khác nhau, nhưng mỗi người đều sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hành động có chút cứng ngắc.

Giang Diễm ngồi trong phòng giám sát camera nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt trong chốc lát tái mét.

Mà những người ở gần cũng xuất hiện cách chỗ Dương Gian không xa lắm rồi.

“Cái đó, mấy cái thứ đó xuất hiện rồi…” Giọng nói của Giang Diễm đã trở nên run rẩy nhắc nhở hắn.

“Ta biết rồi, ngươi chỉ cần báo cho biết vị trí của mấy con quỷ gần chỗ ta, những cái khác không cần phải lo, nhân tiện đừng quên những gì ta đã nhắc nhở trước đó.” Giọng điệu của Dương Gian rất bình tĩnh, điều này khiến cho Giang Diễm trong chốc lát trấn tĩnh lại khá nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK