Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tuyệt đối không thể nào, đây là sự việc học sinh mất tích với quy mô lớn, bên phía trường học cũng đang che giấu, đúng rồi, sáng ngày hôm qua San San không phải được một bạn cùng lớp đưa về sao?” Vương Bân hỏi.

“Đúng rồi, cậu bạn học đó tôi có gặp qua, tên là Dương Gian.” Vương Hải Yến trả lời.

“Hắn ta nhất định biết được San San rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên gọi điện cho cậu bạn đó của nó hỏi thử xem.” Vương Bân nói.

Vương Hải Yến đáp: “Tôi cũng có nghĩ qua, nhưng mà tôi không biết số điện thoại của cậu bạn học đó.”

Nhưng chính tại lúc này.

“Ááá!”

Trong phòng tắm vọng ra tiếng thét cuồng loạn của Vương San San.

Vợ chồng Vương Bân lúc này đều biến sắc, bọn họ vội vàng chạy đến trước cửa phòng tắm, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt không mở được.

“Con gái con mở cửa ra đi, đã xảy ra chuyện gì rồi, mẹ ở ngay ngoài cửa đây.” Vương Hải Yến đập cửa phòng tắm, vội vàng hỏi.

Nhưng bên trong phòng tắm vẫn đang vọng ra tiếng la hét của Vương San San.

Vương Bân cảm thấy tình hình có vẻ đã rất nghiêm trọng, ông ta biến sắc mặt, không nghĩ đến chuyện gõ cửa nữa, trực tiếp dùng sức phá tung cánh cửa phòng tắm ra.

“Rầm!”

Một âm thanh cực lớn vang lên, cửa bị phá tung.

Là một người mẹ, Vương Hải Yến xông vào trước, bà nhìn thấy trên mặt sàn nhà tắm toàn bộ đều là vết máu đỏ tươi, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, sau đó Vương Hải Yến nhìn thấy con gái mình không mảnh vải che thân co rúc vào một góc trong phòng tắm, trên cổ toàn là máu tươi nhuộm khắp cơ thể, đang hoảng sợ vùi đầu xuống, giống như đã chịu một sự kinh hãi cực kỳ lớn vậy.

“Con gái, con làm sao thế này?”

Vương Hải Yến đau lòng đến sắp khóc, bà cầm lấy khăn tắm quấn một vòng quanh người con gái che chắn trước đã.

“Cái thứ đó đến rồi, nó đến rồi, ở ngay ngoài cửa sổ, nó ở ngay ngoài cửa sổ ..... nó tìm đến con rồi.” Vương San San vô cùng sợ hãi nói: “Đừng, đừng lại đây, đừng có lại đây.”

“Cái thứ gì? Bên ngoài cửa sổ chẳng có thứ gì cả, San San con đừng tự dọa mình như thế chứ.” Vương Hải Yến nhìn qua cửa sổ phòng tắm một cái, không phát hiện được gì cả.

“Không đúng, nó ở ngay ngoài cửa sổ, nó đang nhìn con.”

Vương San San nắm lấy cánh tay mẹ sợ hãi nói: “Dương Gian, con muốn Dương Gian, con phải đến nhà Dương Gian, con không muốn ở lại đây thêm nữa, mẹ, con không muốn chết, con không muốn chết... Tất cả mọi người đều đã chết rồi, bọn họ đều đã chết rồi, Tô Luy, Triệu Yến, Lưu Giai Di... Bọn họ đều chết cả rồi.”

“Huhu.... Con không muốn chết.”

Nói rồi, Vương San San gục đầu vào lòng Vương Hải Yến khóc nức nở.

“San San không sao đâu, không có chuyện gì rồi, con sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ ở đây rồi.” Vương Hải Yến cũng rơi nước mắt an ủi con gái mình.

“Cái thứ đó tìm thấy con rồi, nó ở ngay ngoài cửa sổ, ngay ngoài cửa sổ, con sắp chết đến nơi rồi, huhu...” Vương San San nói.

Vương Hải Yến lại nhìn về cửa sổ lần nữa rồi nói: “Bên ngoài cửa sổ thật sự không có gì cả, nhà chúng ta ở tận tầng mười sáu cơ mà, bên ngoài không có gì hết, không tin con xem thử đi.”

“Mẹ, nó thật sự đến rồi, con phải đến nhà Dương Gian ở, con không muốn chết.” Vương San San vẫn khóc nức nở mà nói, cả người nàng đều đang run rẩy.

Vào lúc này Vương Bân đang đứng bên cạnh trầm mặc một chút rồi nói: “Đưa San San về phòng mặc quần áo vào đã, đợi chút nữa xuống phòng khám phía dưới để băng bó vết thương một chút, ngày mai ta sẽ nghĩ cách tìm cái tên Dương Gian đó để hỏi rõ mọi chuyện.”

Vương Hải Yến gật gật đầu, bà dìu Vương San San rời khỏi phòng tắm.

Sau khi đợi hai mẹ con họ rời khỏi, Vương Bân đi đến tắt nước nóng đi, sau đó lau rửa vết máu trên mặt sàn.

Lúc chuẩn bị rời khỏi, ông ta đột nhiên nhìn ra cửa sổ phòng tắm một cái.

Cửa sổ vẫn đang đóng kín.

Sau khi Vương Bân mở cửa sổ ra bèn thò đầu ra ngoài, xem thử bên ngoài có phải thật sự có thứ gì đó không?

Nhà bọn họ nằm ở tầng mười sáu, sao có thể có thứ gì bên ngoài được.

Quả nhiên.

Vương Bân chẳng nhìn thấy thứ gì cả.

Tuy nhiên chính vào lúc ông ta chuẩn bị đóng cửa lại lập tức sững sờ.

Trên cửa sổ bị che phủ bởi một làn hơi nước, trên mặt nước có một dấu tay rất rõ ràng.

Dấu tay đó nhìn qua rất nhỏ, không phải của người trưởng thành, có vẻ giống dấu tay một đứa bé bốn năm tuổi hơn.

Hơn nữa dấu tay kéo dài từ cửa sổ đến tận trong phòng tắm.

Che kín bức tường trong phòng tắm đầy hơi nước.

Thậm chí cả trần nhà tắm, đều có dấu tay đó, đây chính là chỗ mà San San không thể với tới được.

Dấu tay nhỏ dày đặc trong nhà tắm, có thể thấy được một cách rõ ràng.

Vương Bân trong lòng chợt rùng mình, cảm thấy sự việc này rất không đúng.

Buổi tối, cả nhà Vương San San đều một đêm không ngủ.

Tương tự như vậy, mất ngủ cả đêm còn có Trương Vĩ.

Hắn vừa mới từ sở cảnh sát trở về nhà.

Cha hắn Trương Hiển Quý cho rằng hắn đã làm chuyện xấu xa gì đó, về đến nhà liền tẩn cho Trương Vĩ một trận, lại còn không cho phép hắn về phòng ngủ.

Trương Vĩ đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, cau mày suy nghĩ cả đêm.

Rốt cuộc là ai.... Đang hại mình cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK