Dương Gian ngồi xổm xuống xoay vần cái đầu kia một lúc, nắn khẽ một cái, thì có một miếng da thị bị xé nát rơi xuống, một mùi xác chết thối rữa tởm lợm xộc thẳng vào mặt.
“Hơn nữa không giống như vừa mới chết … giống như đã chết mấy ngày nay rồi, nhưng tại sao cái đầu đã chết được mấy ngày lại vẫn có thể duy trì tình trạng nguyên vẹn như thế này chứ?”
“Điều này là không thể nha, trước đó cô ta vẫn còn sống, sao chớp mắt một cái đã bắt đầu mục nát rồi? Con quỷ đó cũng không sử dụng Quỷ Vực, không thể nhanh như vậy đã khiến xác chết thối rữa mới đúng.”
Dương Gian lúc này lại rơi vào trầm tư.
Con quỷ đang chiếm cứ trung tâm thương mại này, rốt cuộc là cái gì mới được?
Không có thông tin đầy đủ, thậm chí Dương Gian còn chưa từng nhìn thấy con quỷ đó.
Căn bản không thể tìm ra năng lực của con quỷ đó, còn có cả quy luật hành động của nó.
Hơn nữa trong tình huống còn chưa bàn bạc ổn thỏa điều kiện, Dương Gian cũng không muốn dốc sức làm việc, tránh việc lãng phí năng lực của bản thân.
Lúc này, Dương Gian đứng thẳng dậy, quay người nói: “Chính xác là đã xảy ra chuyện lớn rồi, trong trung tâm thương mại thật sự có một con quỷ, ta khuyên các người ngay bây giờ nên chạy đi, rời khỏi chỗ này.”
“Cửa chỗ này đều đã bị khóa, đi kiểu gì bây giờ, chị Lệ đâu rồi, cô ta không phải có chìa khóa sao? Ngươi có thể giúp bọn ta tìm cô ta, gọi cô ta đến mở cửa không?” Giám đốc Lý hỏi.
Dương Gian nhìn hắn nói: “Trung tâm thương mại này lớn như vậy, ai biết được chị Lệ sợ quá trốn đi đằng nào rồi, còn lâu ta mới đi tìm ấy, thích thì ngươi đi đi, có điều ta có lòng nhắc nhở các ngươi một câu, tuy rằng tầng một cũng bị khóa rồi, nhưng lối thoát hiểm tầng năm vẫn còn mở, đi từ đó ra có thể đến được sân thượng tầng năm, sau đó lượn một vòng từ chỗ khác xuống lầu rời khỏi chỗ này.”
“Đúng, đúng, đúng, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, đa tạ người anh em đã nhắc nhở, đa tạ ngươi.” Giám đốc Lý mừng như điên, nhấc chân lên lập tức chạy mất dép.
“Các ngươi thì sao? Không đi à?” Dương Gian nhìn sang mấy người La đại sư, còn có cả ông chủ Đường mà hỏi.
Bị hắn nhắc nhở, những người khác cũng vội vàng phản ứng lại.
Mấy nhân viên lúc này sợ hãi theo sau giám đốc Lý men theo cầu thang tầng một tháo chạy lên trên.
“Người anh em, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, thật sự rất cảm kích.”
Ông chủ Đường nắm lấy tay Dương Gian nói trong sự kích động.
“Đừng thân thiết vậy chứ, lại nói thêm ta chỉ nhắc nhở các ngươi một chút thôi, có thể an toàn ra khỏi đây hay không vẫn còn là vấn đề, nhanh chóng hành động đi, đừng làm lãng phí thời gian nữa.” Dương Gian nói với vẻ bình tĩnh, hắn muốn xem thử lúc đám người này tháo chạy liệu có thể dụ con quỷ đó ra hay không.
Đương nhiên …. Giờ này Dương Gian thật sự muốn đi vệ sinh.
Ông chủ Đường lại hỏi: “Người anh em không đi cùng chúng ta sao?”
“Không đâu, ta muốn đi vệ sinh cái đã, các ngươi đi trước đi.” Dương Gian nói.
Ông chủ Đường sững sờ một chút, đã là lúc nào rồi mà còn muốn đi vệ sinh?
Tầng năm của trung tâm thương mại.
Lúc Nghiêm Lực chạy đến tầng năm mới nhìn rõ bóng người đang đứng cạnh lan can đó.
Lúc này hắn ngu người luôn rồi, trước mắt căn bản chẳng phải người nào cả, mà là một con ma nơ canh bằng nhựa, vóc dáng y hệt như con người, đứng trong bóng tối giống người như đúc, căn bản không thể nào phân biệt được.
Chỉ là con ma nơ canh này giống hệt cái xác chết thối rữa mà hắn tìm được lúc nãy ấy.
Đều không có đầu.
“Quỷ không ở tầng năm….”
Nghiêm Lực ý thức mạnh mẽ được điều gì đó, cúi người nhìn xuống tầng dưới.
Lúc này vọng đến một tiếng soạt, toàn bộ trung tâm thương mại mất điện, trong bóng tối chỉ có hai ngọn nến đang chiếu sáng, nhưng tiếp sau đó tầng dưới vọng đến một tiếng kêu thất thanh của cô gái, sau đó cả đám người hoảng hốt, bắt đầu chạy tán loạn theo bản năng.
“Điệu hổ ly sơn?”
Không biết vì sao, trong đầu Nghiêm Lực hiện ra câu thành ngữ này.
Nhưng mà, quỷ lại thông minh vậy sao?
“Mẹ kiếp.”
Trước mắt không bận tâm nữa, hắn vừa nghiến răng, định lập tức đi xuống tầng một.
Nhưng mà ngay lúc này, Nghiêm Lực liếc mắt một cái, đột nhiên toàn thân hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Con ma nơ canh bằng nhựa không có đầu vẫn dựng bên cạnh lan can vừa nãy lại đột nhiên không thấy đâu nữa.
Nhìn ngó xung quanh xem thử, nhưng không hề tìm thấy chút tăm tích nào của con ma nơ canh đó.
Phảng phất như đã biến mất không chút tăm hơi vậy.
“Tạch! Tạch!” Nhưng mà sau lưng hắn lại vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
“Không đúng rồi.” Nghiêm Lực quay đầu lại một cách mạnh mẽ.
Lúc này con ma nơ canh bằng nhựa không có đầu đó đang đứng ngay sau lưng hắn, nhưng cánh tay nó lại giơ lên, giống như muốn đưa tay về phía hắn vậy.
“Muốn chết à.”
Nghiêm Lực hét lớn một tiếng, lập tức tóm lấy hai cánh tay đang giơ ra của con ma nơ canh.
Bàn tay Nghiêm Lực ngay lúc này biến thành màu đỏ tươi, tỏa ra một mùi máu tanh nồng nặc, từng tia máu tươi trào ra từ giữa ngón tay, tí tách, tí tách rơi xuống sàn.
Hai cánh tay của ma nơ canh trước mắt này đều dính phải máu tươi nồng nặc, lại rầm một cái đổ thẳng xuống sàn, tay chân, thân thể trực tiếp tan vỡ.
Lúc này xung quanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh bình lặng.
“Đây là con quỷ đó sao?”
Nghiêm Lực vẻ mặt có vài phần ngưng trọng kiểm tra một chút con ma nơ canh đang văng tung tóe trên sàn đó.
Không có bất kỳ khác thường nào.
Dính phải máu tươi trong tay mình cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Đây chỉ là một con ma nơ canh bình thường mà thôi.
“Cái thứ ở chỗ này không dễ đối phó.” Nghiêm Lực nhíu chặt đôi mày lại.
Máu tươi trên mặt đất lại chậm rãi chuyển động, giống như là vật sống vậy, men theo bàn tay của Nghiêm Lực, từ từ thâm nhập vào trong.