“Ha, ha ha.” Vào lúc này đột nhiên Nghiêm Lực cười thảm mấy tiếng. Hách Thiếu Văn lạnh lùng ném cây baton đâm vào miệng của hắn: “Không cần lưỡi nữa phải không.” “Tao cười chúng mày tìm nhầm người, mày đoán được cái hộp đó đang ở chỗ Dương Gian nhưng mày chắc chắn không biết rằng tại sao cái hộp đó ở chỗ hắn.” Nghiêm Lực chịu đựng đau đớn toàn thân nói: “Không phải tao bằng lòng để đồ ở chỗ hắn, mà là tao thực sự không cướp cái hộp đó lại được.” “Nghiêm Lực, mày...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.