“Đầu tiên phải kiếm chỗ an toàn cho bản thân đã, chuyện của quỷ từ từ rồi tính, chỉ cần ta không sử dụng đến sức mạnh của ác quỷ bên trong cơ thể thì sẽ không lo chịu thiệt, hơn nữa cái tên Nghiêm Lực đó cũng rất đặc biệt, ta muốn biết người ngự quỷ này rốt cuộc có điểm nào hơn người, có thứ gì đáng để mình học tập và tham khảo không.”
Dương Gian nhìn theo đám người đang bỏ chạy, thần sắc hắn vẫn như cũ, không có gì biến đổi.
Vừa nãy nếu như Dương Gian trực tiếp sử dụng Quỷ Vực, hoàn toàn có thể đưa những người này rời khỏi đây trong chớp mắt.
Nhưng đây là hành vi không có lợi lộc gì lại còn tổn hại đến bản thân.
Những loại chuyện như thế này Dương Gian sẽ không làm.
Hắn muốn ra tay cũng sẽ đợi đến lúc những người này hoảng sợ và tuyệt vọng nhất.
Lấy cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích cao nhất.
Dù sao những thứ có được quá dễ dàng con người ta sẽ không biết trân trọng, cho nên vừa nãy Dương GIan cũng không có ý bàn về giá cả.
Để ông chủ Đường này nếm trải mọi chuyện trước, sau đó mới tiện mở miệng.
Ngoài chuyện này ra, lại còn cái tên Nghiêm Lực đến giành chuyện làm ăn nữa.
Nếu như con quỷ này không dễ đối phó, Dương Gian cũng không ngại chuồn trước, để tên Nghiêm Lực đó đi xử lý con quỷ này, dù sao tên đó cũng nhắm vào quỷ mà đến.
Đây cũng không phải là thứ hay ho đáng tranh giành gì, dùng quá nhiều sức mạnh của ác quỷ ngược lại chỉ khiến bản thân mình chết nhanh hơn thôi.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Dương Gian cầm đèn pin lên, một dáng vẻ như không có chuyện gì mà đi thẳng đến WC.
Ngay tại lúc Dương Gian ngậm đèn pin đang xùy xùy, ánh đèn chiếu đến một góc trong nhà vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy một gian lẻ góc trong cùng có một cái chân thò ra ngoài, cái chân này đang mang tất da chân màu đen, nhỏ bé thanh tú, vừa nhìn đã biết đây là chân con gái.
“Nhà vệ sinh nam sao lại có chân con gái nhỉ, không phải đụng phải biến thái rồi chứ, chẳng lẽ lại là một xác chết nữa sao?”
Dương Gian sững sờ, hắn bật đèn pin bước tới, cẩn thận mở cửa ra nhìn thử.
Trong gian phòng vệ sinh đơn một cô gái đang nằm co quắp, mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu nữ và váy ngắn, hẳn là một nhân viên nào đó của trung tâm thương mại, có điều cô gái này nét mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, không biết là còn sống hay đã chết.
Dương Gian giơ tay đưa lên mũi kiểm tra.
Vẫn còn hơi thở, chưa chết.
Lúc này Dương Gian liền cảm thấy kinh ngạc, nếu cô gái này là một xác chết hắn cũng không ngạc nhiên như vậy, nhưng rõ ràng đây là một người sống.
Phải biết trước đó trong hai ngày Dương Gian làm việc tại trung tâm thương mại, tất cả những nhân viên đó hắn đều chào hỏi qua hết rồi, không nói đều quen biết hết cả, ít nhất cũng thấy quen mặt một chút, nhưng Dương Gian có thể khẳng định cô gái trước mắt này trong hai ngày này hắn chưa từng gặp.
Bởi vì …. Cô gái này cũng khá xinh đẹp.
Nữ nhân viên trong trung tâm thương mại đều không được ưa nhìn cho lắm, khiến người ta không muốn ghi nhớ.
“Tỉnh lại nào, tỉnh lại đi bà chị ơi.” Dương Gian đẩy đẩy cô nàng một cái.
Trong chốc lát người đẹp này liền từ từ tỉnh táo lại, nhưng lúc nàng mở mắt nhìn thấy Dương Gian lại trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức co người lại phía sau, dáng vẻ đó, giống như nhìn thấy ma vậy, muốn hét lên, kết quả lại bị Dương Gian đưa tay bịt miệng trước.
“Bà chị à à, đừng có mà gào ầm lên như thế? Nếu gọi quỷ đến đây thì người chết hẳn là ngươi đó.” Dương Gian vội vàng bụm miệng nàng lại.
Hừ, con gái quả nhiên phiền phức.
Chuồn lẹ thôi.
Sau khi thấy nàng cũng khôi phục bình tĩnh được kha khá, Dương Gian chuẩn bị rời khỏi, định tìm một chỗ khác trốn.
“Đợi, đợi đã.”
Cô gái này vội vàng túm lấy tay Dương Gian, ngẩng đầu nói với vẻ mặt sợ hãi và bất an: “Ngươi là người phải không?”
“Đương nhiên là người rồi, nếu không sao lại đứng đây nói chuyện với ngươi?” Dương Gian nói: “Ngươi là nhân viên của trung tâm thương mại à?”’
“Ta là kế toán ở đây, tên là Giang Diễm, ngươi là ai, sao ngươi lại đến đây, lại còn mặc quần áo như thế này?” Cô gái tên Giang Diễm này nắm chặt lấy tay Dương Gian không buông, cất tiếng hỏi.
Dương Gian có chút buồn cười nói: “Ta là bảo vệ mới đến, tới đây để đi vệ sinh, ngươi nói xem sao ta lại ở đây? Ngược lại là ngươi, một cô gái sao lại trốn trong nhà vệ sinh nam làm gì, vừa nãy chỉ có một cái chân thò ra ngoài, dọa ta giật cả mình, ta còn tưởng là một người chết nữa cơ.”
“Bên, bên ngoài có quỷ, ta không dám ra ngoài, ta đã trốn trong này bốn ngày rồi, ngoại trừ ăn một gói bánh quy ra thì chỉ uống nước lã, bây giờ ta đói sắp chết rồi, ngươi, ngươi có gì ăn không?” Giang Diễm có chút uể oải nói.
Thì ra sắc mặt nàng không tốt là do đói quá.
“Ngươi đợi chút, ta tìm thử xem có gì ăn được không.” Dương Gian lục lọi túi áo rồi nói: “Haizz, chỗ ta cũng không có gì ăn được, có điều bên ngoài thì có, hay là đi ra ngoài ăn chút gì đi?”
“Nhưng …. bên, bên ngoài có quỷ.” Trên mặt Giang Diễm lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Ngươi biết bên ngoài có quỷ, vậy nghĩa là ngươi nhìn thấy con quỷ đó rồi?” Dương Gian giờ mới kịp phản ứng lại, vội vàng hỏi tiếp: “Con quỷ đó hình dạng như thế nào? Ở đâu?”