Sắc mặt của Thẩm Lương vô cùng khó coi, cắn răng nói ra từng chữ. Dương Gian cười, hắn cười rất lạnh lùng: “Xem ra tổng bộ đã lựa chọn từ trước, nếu đã thế thì hãy để cho Vương Tiểu Minh yên nghĩ vậy, hắn đã quá mệt mõi, nếu như từ địa ngục lôi lên lại đối với hắn sẽ càng tàn nhẫn hơn.” Nói xong, hắn thu lại cây thương dài trong tay, liếc nhìn cái đầu rớt xuống đất sau đó quay người rời khỏi. Dưới đất. Gương mặt lạnh giá của Vương Tiểu Minh vẫn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.