Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được thôi, muốn ta trả tiền cho ngươi cũng được, tự ngươi bắt

chước con sâu róm lại từ đây bò về tầng năm của trung tâm thương mại, chỉ cần

ngươi có thể làm được, tiền ta sẽ lập tức chuyển về tài khoản cho ngươi, thấy

thế nào?” Dương Gian cười nói.

Sắc mặt giám đốc Lý đột nhiên biến đổi, trong mắt hắn lại lộ ra

mấy phần hoảng sợ.

Cái chỗ quái quỷ đó cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ đến nữa.

“Đúng là ngươi đã cứu ta thật, nhưng mà cái thứ này nói suông

không có chứng cứ thì chẳng ai tin, trước pháp luật tất cả mọi thứ đều phải xét

đến chứng cứ, ta có người bạn làm luật sư, về mặt này ta rõ hơn ngươi nhiều,

ngươi đấu không lại ta đâu, vẫn là câu nói đó, chỉ cần ngươi trả tiền lại cho

ta, ta cũng sẽ không kiện ngươi tội dọa dẫm tống tiền nữa.” Giám đốc Lý nói.

“Con sâu róm nhà ngươi đúng thật là ghê tởm, vừa mới ra ngoài đã

trở mặt coi như không quen biết rồi, sớm biết như thế trước đó ta nên một chân

giẫm chết ngươi cho xong.”

Ánh mắt Dương Gian đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Nhân lúc này ta

đang không có tâm trạng đối phó với ngươi, ngươi tốt nhất là nên một vừa hai

phải thôi, biết chừng mực một chút, bây giờ rời khỏi đây vẫn còn kịp, nếu như

thật sự muốn ở lại đây tiếp tục dây dưa không dứt……”

Tiếp đó Dương Gian ghé sát vào tai giám đốc Lý mà nói: “Ta cũng

không ngại cho ngươi biết cái gì mới là ác quỷ thật sự.”

Giám đốc Lý trong lòng khẽ run, nhưng hắn nghĩ đến bản thân mình

giờ đã an toàn rồi, bên cạnh lại có nhiều cảnh sát bảo vệ đến như thế, cũng

chẳng sợ tên bảo vệ quèn này làm bừa, một dáng vẻ rất tự tin ta có lý thì sợ

cái thá gì, nói với Dương Gian: “Ta còn sợ ngươi chắc? Có bản lĩnh gì thì cứ

thể hiện hết ra đây đi, người không biết tốt xấu là ngươi mới đúng.”

Mà lúc này ở một chỗ khác.

“Đội trưởng Lưu, anh đến xem xem cái này.” Đột nhiên vị cảnh sát

đang điều tra Dương Gian gọi nói.

Đội trưởng Lưu bước qua đó hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh xem hồ sơ của người này, rất kỳ lạ.” Viên cảnh sát chỉ vào

màn hình laptop mà nói.

Trên màn hình máy tính chính xác đã hiển thị hồ sơ của Dương Gian,

nhưng trong hồ sơ căn bản lại không có thông tin cá nhân của hắn, chỉ hiển thị

đây là hồ sơ cơ mật, quyền hạn không đủ nên không thể tra cứu.

“Quyền hạn của đội cảnh sát cũng không thể tra được sao?”

Đội trưởng Lưu sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt thận trọng mà nói: “Đưa

căn cước cho tôi, tôi sẽ đi hỏi bên phía tỉnh đội xem thế nào.”

Nói rồi đội trưởng Lưu nhấc điện thoại lên gọi cho một số điện

thoại: “Đúng vậy, là tôi Lưu Kiến Minh, bên chỗ tôi có thông tin thẻ căn cước

của một nghi phạm, cảm phiền bên chỗ anh giúp đỡ tra cứu một chút, quyền hạn

của cảnh đội không đủ, bên chỗ anh thế nào….”

“Đội trưởng Lưu, anh thật sự rất biết cách gây phiền phức cho tôi

đó, hồ sơ của người này đã được chuyển giao cho cơ quan đặc biệt, cấp bậc rất

cao, đừng nói là ở chỗ tôi, cho dù là cấp bậc cao hơn nữa không có tư cách để

tra cứu, đợi chút đã, bên tôi lúc đang điều tra hồ sơ của người này thì có điện

thoại gọi tới….”

Giọng nói ở đầu dây bên kia dừng lại một chút.

“Alo, có nghe thấy gì không?” Đội trưởng Lưu hỏi.

Đồng nghiệp ở bên kia điện thoại nửa ngày trời mới hậm hực nói: “Là

chương trình chống theo dõi, cấp trên đã cho người đến cảnh cáo rồi, hồ sơ của

người tên Dương Gian này không được phép tiếp tục điều tra nữa, cấp trên nói

cấp bậc của hắn rất cao, dù sao thì cao hơn nhiều cấp bậc của một cảnh đội khu

vực như anh, nếu như hắn nhậm chức rồi, vậy thì hắn có quyền sai phái lực lượng

tất cả sở cảnh sát cấp thành phố, cho dù là bên này cũng không có quyền điều

khiển.”

“Nếu như cái người tên Dương Gian này thật sự đã phạm tội trong vụ

án nào đó, chúng ta có thể lập hồ sơ điều tra, nhưng không có quyền tạm giam

hay bắt giữ, bắt buộc phải xin chỉ thị cấp trên mới có thể hành động, anh nhất

thiết phải cẩn thận đừng để những kẻ xấu rắp tâm lợi dụng, bên trên đã biểu thị

rất rõ ràng rồi, nếu như có người cố ý vu khống một cảnh sát hình sự quốc tế,

thì sẽ trực tiếp bắt giam với tội danh làm nguy hại đến an ninh quốc gia.”

“Tôi …. biết rồi, làm phiền anh rồi.” Đội trưởng Lưu trầm mặc một

lúc rồi cúp điện thoại.

Lưu Kiến Minh liếc nhìn Dương Gian đang đứng ở chỗ không xa lắm

một cái.

Trên thẻ căn cước hiển thị mới có mười tám tuổi, cho dù có năng

lực đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể mới trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến

cấp bậc cao như thế.

“Chẳng lẽ là loại người như cảnh sát hình sự Châu Chánh đó sao?”

Trong lòng đội trưởng Lưu coi như hiểu rõ rồi.

Đúng là chỉ có loại người này mới có được sự đối đãi đặc biệt ở

các nước.

“Hồ sơ của Dương Gian ta sẽ xử lý, các người đi làm những chuyện

khác đi.” Đội trưởng Lưu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK