“Lưu Cường, chẳng lẽ ngươi lại không phát hiện được bản thân mình có chỗ nào bất thường à?” Dương Gian nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn mà hỏi.
Lưu Cường nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong video giám sát, cũng trở nên ngây ngốc, hắn tỉ mỉ nhớ lại, nhưng mà có một vài chuyện lại thật sự không thể nhớ được, phảng phất bản thân mình trong một lúc nào đó rơi vào thời kỳ ký ức trống rỗng, bình thường nếu không để tâm một cách chi tiết dường như không có gì là không ổn, bản thân mình chính là đến chỗ làm làm việc, căn bản cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt.
“Dương Gian, ý của ngươi là, ta cũng giống như đám người trong video camera giám sát đó, đầu bị đổi rồi sao?”
Lưu Cường khiếp sợ nhìn Dương Gian, trên mặt mang theo thần sắc không thể nào tin được.
“Xem ra bản thân ngươi cũng không biết tình huống của mình, vậy ta hỏi ngươi, trước khi đến phòng giám sát camera ngươi đã ở đâu?” Dương Gian hỏi.
“Ta ở....” Lưu Cường đang định nhớ lại, nhưng mà sau đó lại trở nên sững sờ.
Bản thân mình đã đến phòng giám sát camera như thế nào?
Có phải là sau khi mất điện liền đi đến không? Nhưng trong cả quá trình đã đi bằng đường nào, gặp được những ai, nhìn thấy những thứ gì?
Lưu Cường không nhớ ra được, hắn không thể nhớ ra được, hoặc là nói hắn căn bản không có một phần ký ức đó.
Dương Gian lại nói: “Ngươi có thể thử tìm video camera giám sát của người, camera trong trung tâm thương mại thông thường đều có khả năng quan sát ban đêm, cho dù đèn bên ngoài đều tắt hết, cũng hẳn là có thể nhìn rõ.”
“Ta sẽ tìm thử xem....” Lưu Cường ngay lập tức tìm kiếm video camera giám sát của mình.
Rất nhanh, hắn đã tìm thấy rồi.
Thời gian quay lại lúc trước đó khi La đại sư đang làm pháp sự.
Tất cả mọi người trong trung tâm thương mại đều đang ở đại sảnh tầng một xem La đại sư làm phép.
Tiếp sau đó Dương Gian vì thấy quá buồn cười, nhịn không nổi nên đã làm gián đoạn La đại sư làm phép, hai bên bắt đầu nói qua nói lại.
Không có ai chú ý đến một tên bảo vệ đã rời đi.
“Ta, lúc đó sao ta lại đi đến phòng điện lực?” Lưu Cường nhìn thấy bản thân mình trong camera giám sát lúc này cũng ngơ ngác.
Sau khi Lưu Cường trong màn hình đi đến phòng điện lực, chẳng mấy chốc, trung tâm thương mại liền mất điện.
Điện lại là do Lưu Cường cắt mất.
Dương Gian nói: “Ngươi không nhớ gì, không có nghĩa là ngươi không làm, ngươi xem tiếp đi.”
Sau khi đèn điện của cả trung tâm thương mại đều bị tắt mất, Lưu Cường đứng ngây như phỗng tại chỗ, giống như một người gỗ đứng yên tại đó, không hề nhúc nhích, nhưng tình trạng như vậy cũng không kéo dài quá lâu.
Hắn rất nhanh lại cử động rồi.
Quay người đi đến nhà vệ sinh tầng một của trung tâm thương mại.
Dương Gian xem đến đây, đã có thể khớp với tất cả mọi việc xảy ra trước đó, con quỷ vừa nãy đến nhà vệ sinh đó, chính là Lưu Cường.
“Không thể nào, điều này là không thể nào, tại sao ta không hề nhớ được một tí gì những chuyện mình đã từng làm vậy?”
Lưu Cường đứng bật phắt dậy, hắn quay đầu lại nhìn Dương Gian, trên mặt viết đầy hai chữ khiếp sợ.
Dương Gian lùi lại phía sau một bước, hắn nghiêm túc nói: “Bởi vì ngay tại lúc ngươi mất đi ký ức đó, ngươi đã không còn là người nữa rồi, mà là ... quỷ, hoặc là bị quỷ thay thế rồi, sở dĩ ngươi vẫn còn lưu giữ được ký ức, chỉ bởi vì đầu của ngươi vẫn còn, vẫn chưa đến mức thối rữa, qua vài ngày nữa, đợi cái đầu của ngươi mục nát rồi, ký ức của ngươi sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Cho nên nói một cách nghiêm khắc về mặt ý nghĩa, vào mấy ngày trước ngươi đã chết rồi, ngươi thử sờ cổ của mình xem, vết thương bị đổi đầu đó có lẽ vẫn còn, nếu ngươi không phải là quỷ, tuyệt đối không thể có vết thương đó được.”
Lưu Cường vô thức mà sờ lấy cổ mình.
Lòng bàn tay lướt qua lớp da trên cổ, một vết nứt mảnh mai nhỏ xíu ngay lập tức mở rộng ra, bên trong lộ ra máu thịt đỏ tươi, đồng thời còn bốc ra một mùi tanh hôi.
Hắn đã bắt đầu thối rữa rồi...
“Không thể nào, ta không tin, ta không tin mình đã chết rồi, ta rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ ra đây mà.”
Tâm trạng của Lưu Cường bắt đầu trở nên kích động, hắn không ngừng sờ vào vết thương trên cổ mình, để xác định những lời Dương Gian nói có phải thật không.
Tuy nhiên hắn bị quỷ đổi mất đầu hẳn là cũng được vài ngày rồi, miệng vết thương không hề đóng chặt, chỉ cần sờ một cái vết thương liền nứt toác ra, càng ngày càng lớn, da thịt cũng sột soạt rơi xuống.
Mùi xác thối ngày càng nồng nặc.
“Ta, ta phải làm sao bây giờ? Ta không muốn chết đâu, Dương Gian, ngươi có cách nào giúp ta không?” Lưu Cường sau khi phát hiện sự thật này đã hoàn toàn kinh hoảng, trên tay hắn đầy vết máu, bốc ra thứ mùi hôi thối kinh tởm, cái đầu trên cổ hắn cũng đã di dời vị trí, dùng một phương thức rất không hài hòa mà nhìn Dương Gian.
Dương Gian nhìn thấy được sự hoảng sợ, khẩn cầu, còn có cả tuyệt vọng trong mắt Lưu Cường.
“Xin lỗi, ta cũng không có cách nào giúp ngươi được cả.” Dương Gian cực kỳ nghiêm túc nói với hắn: “Chuyện ta có thể làm chính là nhắc nhở ngươi, gọi điện cho người nhà đi, nói với họ vài câu, đây là chuyện duy nhất ngươi có thể làm.”
Đôi tay run rẩy của Lưu Cường móc điện thoại từ trong túi quần ra, nước mắt hắn cứ thế rơi, đang cúi đầu chuẩn bị gọi cho người nhà.
Tuy nhiên khi vừa cúi đầu xuống.
Cái đầu đã bị dịch chuyển đó không có cách nào bám trụ lại trên cổ hắn nữa…
“Bịch ~!”
Một âm thanh tiếp đất nặng nề vang lên.
Cái đầu của Lưu Cường rời khỏi cổ rơi xuống đất, lăn lóc mấy vòng trên mặt sàn, cuối cùng va vào tường mới chịu dừng lại.
Cơ thể mất đi đầu trở nên cứng ngắc ngay lập tức, cái điện thoại trong tay kia màn hình vừa mới sáng lên, cuối cùng cũng không thể gọi đi được.