Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có thời gian suy nghĩ.

Không chỉ mình Dương Gian đã cảm giác được khủng bố theo bốn phương tám hướng tới gần, ngay cả mấy người khác cũng đều nghe thấy tiếng cửa phòng bảo vệ mở ra, còn có tiếng bước chân nặng nề từ đằng trước và phía sau.

Hơn nữa bọn họ cũng biết toàn bộ trường học chỉ còn lại mười mấy người nhóm mình là sống sót.

Vì vậy, trong lòng đám người Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San biết rõ tiếng bước chân kia chắc chắn là . . . quỷ.

Quỷ đang không ngừng đi về phía bên mình.

Nhưng khoảnh khắc này, Dương Gian cắn răng một cái, không chút do dự cắn mạnh vào một con mắt trên cánh tay của mình.

"A!!"

Máu thịt bị cắn rách truyền đến cảm giác đau nhức chạy khắp người, Dương Gian đau đớn đến nỗi cơ bắp co giật, nhưng hắn không vì đau mà buông bỏ.

Máu tươi tung tóe, máu thịt nhầy nhụa.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, con mắt màu đỏ trên cánh tay bị Dương Gian mạnh mẽ cắn đứt.

“Dương Gian, ngươi . . .”

Mấy người khác nghe tiếng hét thảm của Dương Gian thì cùng nhìn qua, giây sau mọi người mọi người giật mình ngây ra, theo sau lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lại nhìn cánh tay của Dương Gian máu thịt be bét, máu chảy ra từ miệng, không biết có phải vì sung huyết quá độ hay không mà con mắt trở nên đỏ rực, dường như lóe tia sáng đỏ nhạt, hơn nữa da thịt trên người không ngừng nứt nẻ, thường có mẩu vụn da rớt xuống, khiến người nhìn mà rợn tóc gáy.

Lẽ tất nhiên khiến họ bản năng cảm thấy sợ hãi.

Đừng nói là Dương Gian bị ma nhập nhé?

Con mắt phát ra ánh sáng đỏ đang lăn nhanh dưới lớp da của Dương Gian, đi qua đâu là để lại một vết nứt đỏ tươi, giống như thân thể bị xé mở, máu tươi ứa ra ngoài, nhuộm đỏ áo trên người.

Đau đớn, đau thấu óc, đau nhức như vậy còn mãnh liệt hơn lúc bị Quỷ Nhi cắn một cái làm mọc ra một con mắt.

Nhưng giờ phút này không phải Quỷ Nhi cắn Dương Gian một miếng, mà là tự hắn cắn chính mình.

Hơn nữa con mắt màu đỏ đó biến mất từ trong miệng của hắn.

Tuy nhiên từ miệng vết thương trên cánh tay hắn, con mắt màu đỏ vốn bị cắn đứt vậy mà lúc này máu thịt mấp máy chỗ miệng vết thương, chốc lát sau một con mắt màu đỏ to hơn nữa mọc ra, lấp đầy miệng vết thương kia, mang theo chút kỳ dị quan sát bốn phía.

Con mắt thứ sáu xuất hiện.

Bởi vì con mắt thứ năm đang nằm trong bụng của hắn.

Tùy theo Dương Gian thống khổ kêu gào, chỗ vết rạn làn da bị xé mở tỏa ánh sáng đỏ, một tia sáng, hai tia sáng, ba tia sáng . . . tia sáng đỏ dần dần lan tràn đến toàn thân.

Mặt đất xung quanh vẫn bị ảnh hưởng.

Ánh sáng đỏ này giống như sương mù đông đặc quánh lan tràn dọc theo mặt đất, đối lập rõ rệt với bóng tối dày đặc xung quanh.

Giờ phút này, không có người nhìn thấy trên tấm da dê lại nổi lên một dòng chữ.

“Năm giờ ba mươi phút, sau khi ta nuốt một con mắt vào, thành công mọc ra con mắt thứ sáu, ánh sáng màu đỏ kỳ dị tỏa ra từ trên người của ta, ta có thể cảm giác được vị trí bị ánh sáng màu đỏ bao phủ là Quỷ Vực, Quỷ Vực của riêng ta. Nhưng ta phát hiện con ác quỷ kia không ngừng thức tỉnh trong thân thể mình, có lẽ ta sẽ nhanh chóng bị ác quỷ chiếm cứ, mất đi ý thức, trở thành một con quỷ."

“Khi mở ra Quỷ Vực thì song song đó, quỷ khác ở lân cận . . . đến gần, có người bị quỷ giết chết.”

Giống như vì xác minh lời trên tấm da dê, một bàn tay trắng bệch vươn ra từ bóng tối, đột nhiên chộp cổ một học sinh bị dọa run như cầy sấy.

Bàn tay lạnh lẽo, cứng ngắc mang theo sức mạnh kỳ lạ kinh khủng kéo học sinh này về phía bóng tối đằng sau lưng.

“Đừng . . . đừng mà! Cứu mạng! Cứu ta với!” Học sinh kia hét rầm lên như nổi điên, vung tay quơ quào muốn bắt lấy thứ gì.

Nhưng không làm nên chuyện gì.

Hắn nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối, tiếng hét thảm cũng ngừng bặt, giống như là một cục đá rơi vào trong nước, chỉ làm nổi lên một chút gợn sóng, giây lát lại phẳng lặng.

Mấy người khác thấy vậy bị dọa sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh lẽo.

Bởi vì bọn họ đều trông thấy cảnh này, nhưng không dám kéo lại học sinh kia, bọn họ không có lá gan đó.

Tiền Vạn Hào bị dọa bật khóc, hắn đã mất đi lý trí, bản năng xoay người chạy trốn, mặc kệ đi đâu, chỉ cần rời khỏi nơi này, rời xa chỗ quỷ quái này là được.

Nhưng Tiền Vạn Hào vừa xoay người thì đụng mạnh vào một cái xác cứng đơ.

Một ông già mặc áo dài, nổi đầy đốm xác chết, mặt xám tro đứng trong bóng tối nhìn hắn, trong đôi mắt không có một chút thần thái đó không mang chút xíu tình cảm mà con người nên có, chỉ có chết lặng và kỳ dị.

Tiền Vạn Hào còn muốn chạy tiếp, nhưng phát hiện thân thể của mình đã không thể động đậy.

Ông già chậm rãi nâng bàn tay khô gầy lên, vươn tới gần mặt của Tiền Vạn Hào.

“A!!!”

Vang lên tiếng hét thê lương trước khi chết, rất rùng rợn.

"Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây . . . A, đừng tới đây, đừng tới gần ta!”

Một nữ sinh giờ phút này tóc bù xù xõa ra, ôm đầu co ro ở bên cạnh, nàng lẩm bẩm thì thào, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, kinh hoàng tột độ khiến nàng bị đứt dây thần kinh.

Dù sống sót thì e rằng về sau sẽ thành bà điên.

Bây giờ Triệu Lỗi không có sức co chân chạy trốn, mềm nhũn ngồi dưới đất, giống như mất hồn, đã bị dọa ngớ ngẩn.

Miêu Tiểu Thiện ngồi xổm xuống bịt tai lại, vùi mặt vào đầu gối khóc nức nở, run cầm cập.

Vương San San đang ôm chặt một cánh tay của Dương Gian, cả người gần như vùi vào ngực của hắn, căn bản không cảm thấy hắn đáng sợ, nàng càng sợ hãi là trong bóng tối tùy thời có quỷ hiện ra.

Có lẽ vì cái chết của mấy học sinh nên quỷ xung quanh tạm thời dừng hành động.

Nhưng bóng tối đã bao phủ lại đây, xung quanh yên lặng đáng sợ, ngay cả tiếng hét thảm đều nghe không được.

Nhưng sự tĩnh lặng kỳ dị này không kéo dài được bao lâu.

Chốc lát sau.

Cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân lại lần nữa vang lên trong bóng tối.

Lần này không phải một tiếng bước chân, mà là mấy tiếng.

Đằng trước, phía sau, bốn phương tám hướng.

Giờ phút này, bàn tay trắng bệch liên tiếp vươn ra từ bóng tối, bàn tay đó đặt lên vai Trương Vĩ, túm tóc một bạn học nữ, bóp một cổ chân của Miêu Tiểu Thiện, giây phút này mọi người đều bị ác quỷ tấn công.

Thời gian trên màn hình di động biểu hiện: Năm giờ ba mươi phút.

Giống hệt như trên tấm da dê viết, năm giờ ba mươi phút, mọi người chết hết.

Nhưng giờ phút này, một tiếng gầm kiềm nén đau đớn vang lên, mang theo một loại giãy giụa cầu sinh trong tuyệt cảnh:

“Xéo đi!”

Dương Gian đã đứng thẳng lên, làn da nứt nẻ, nhìn xuyên qua vết rạn dường như có thể thấy các con mắt giấu ở bên trong, song song đó có ánh sáng màu đỏ bắn ra từ người của hắn, bao phủ phạm vi khoảng 5m xung quanh.

Nơi bị ánh sáng đỏ chiếu thì bóng tối bị xua tan.

Từng bàn tay trắng bệch lập tức rụt về.

Ông già mặc áo dài màu đen, mặt đầy đốm xác chết lùi lại một bước, rời khỏi phạm vi ánh sáng đỏ bao phủ, con mắt màu trắng xám chết lặng nhìn Dương Gian.

Ông già tạm dừng một chút, bất ngờ lại tiếp tục tiến lên trước một bước.

Ông già lại đi vào phạm vi ánh sáng đỏ bao phủ.

Ánh sáng đỏ trên người Dương Gian giống như đèn điện có dòng điện không ổn định, nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt.

Cùng biến mất còn có bảy người nhóm Dương Gian, Vương San San, Trương Vĩ, Triệu Lỗi . . .

Ông già bước tới, xung quanh đã trống không chẳng có gì.

Tiếng bước chân xung quanh dần tán đi.

Cửa lớn phòng bảo vệ bên cạnh rầm một tiếng lại khép kín.

Bóng tối rút đi như thủy triều.

Trên tấm da dê, một dòng chữ lại nổi lên: Năm giờ ba mươi phút, mọi người chết hết . . . là điều không thể nào.

Năm giờ ba mươi mốt phút: Ta sống sót . . . tổng cộng tám, ta rời khỏi trường trung học, he he.

Một khuôn mặt cười quái dị xuất hiện trên tấm da dê, nhưng rất nhanh biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK