Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy chữ viết hiện ra trên giấy da người, Dương Gian do dự một lúc lâu.

Cuối cùng Dương Gian không vứt bỏ tấm giấy da người màu nâu này.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn không muốn bước theo dấu chân của Châu Chánh, chết vào ác quỷ thức tỉnh.

Tuy rằng tấm da dê này để lộ ra một loại tà dị và kỳ lạ, nhưng đối với Dương Gian thì đây là cũng là một cơ hội chưa biết, có thể tấm da dê này thật sự sẽ để lộ ra một ít tin tức trọng yếu cho chính mình, có lẽ nó thật sự biết trước tương lai.

“Ta linh cảm để lại tấm da dê này chắc chắn không phải chuyện tốt, nhưng bây giờ ta không có lựa chọn nào khác, tình huống có kém hơn nữa thì cùng lắm là chết thôi, còn đỡ hơn là ác quỷ thức tỉnh." Mắt Dương Gian lấp lóe: “Hơn nữa nếu ta cẩn thận một chút, đề phòng kỹ chút thì có lẽ tình huống sẽ không quá tồi tệ.”

Dương Gian cắn răng cuộn giấy da người lại rồi nhét vào trong túi.

Hắn đã quyết định giữ lại nó.

Giờ phút này, di động của Trương Vĩ trong tay Dương Gian đột nhiên reo chuông, màn hình hiện tên của Phương Kính.

Dương Gian lấy lại tinh thần, khi xem tên của Phương Kính thì mắt hắn lóe tia sáng.

Hắn suýt quên mất Phương Kính còn ở bên này.

Dương Gian ngẫm nghĩ, vẫn lựa chọn bắt máy.

“Alo, Dương Gian, ta đã đưa đồ cho ngươi rồi, ngươi không thể tắt cuộc gọi của ta! Mau, mau nói cho ta làm sao ra khỏi đây? Ngươi nói nhanh lên!” Trong giọng nói của Phương Kính tràn ngập sợ hãi, hiển nhiên hiện tại hắn rất sợ.

Bởi vì bây giờ Phương Kính lẻ loi một mình, bên cạnh không có một bạn học nào đi cùng.

Tuy Phương Kính đã thoát khỏi tiếng bước chân sau lưng, nhưng còn ở trong Quỷ Vực, miễn là chưa đi ra Quỷ Vực thì cái gọi là an toàn chẳng qua là tạm thời.

Mắt Dương Gian lấp lóe, não hoạt động hết công suất suy nghĩ.

Hắn quyết định lấy Phương Kính làm một thực nghiệm.

Giây lát sau Dương Gian mở miệng nói:

"Phương Kính, ta sẽ không chủ động mang ngươi rời khỏi nơi này, nhưng sẽ dạy cho ngươi một phương pháp, ta dùng cách này mới sống sót được đấy.”

Phương Kính thúc giục:

"Phương pháp gì? Ngươi mau dạy cho ta đi, mau lên!”

Dương Gian nói:

“Di động của ngươi còn có thể lên mạng chứ? Giờ ta gửi một link web cho ngươi, ngươi mở ra một diễn đàn, tìm được một bài post do cư dân mạng tên Lôi Điện Pháp Vương đăng lên.”

Dương Gian nói xong gửi link diễn đàn chuyện ma lúc trước mình đọc qua cho Phương Kính.

Phương Kính nhanh chóng nhận được tin nhắn, nói:

“Ta tìm được bài post do Lôi Điện Pháp Vương gửi rồi, bài viết hấp dẫn thật.”

Dương Gian nói:

“Mở ra, đóng bình luận của người khác, lật đến cuối trang.”

Đầu ngón tay Phương Kính rịn mồ hôi, hắn nhấn vào màn hình di động, mở bài post ra, làm theo lời chỉ dẫn lật đến trang cuối.

Vừa lật ra, Phương Kính run bắn người.

Một tấm hình.

Trên hình là một xác chết ông già, mặc áo dài, toàn thân đầy đốm xác chết, trên mặt chết lặng, xám tro.

Ông già đứng ngoài cửa kính, dường như đang từ một bên bước lại gần.

Đúng vậy.

Đây là ông già lúc trước gõ cửa ngoài phòng học.

Dương Gian hỏi:

“Thấy hình chưa? Lưu hình đi.”

“Rồi, rồi.” Phương Kính nuốt một ngụm nước bọt, mang theo hoảng sợ lưu giữ tấm hình này.

Chờ sau khi Phương Kính làm xong, Dương Gian lập tức nhìn quanh bốn phía, chú ý tình huống bốn phương tám hướng.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút đồng hồ . . . . ông già kia vẫn không xuất hiện, dường như đã rời khỏi nơi này, không biết đi đâu.

Nhưng Dương Gian biết, Quỷ Vực vẫn tồn tại thì ông già kia sẽ không rời đi, chẳng qua không ở trong phạm vi tầm nhìn.

Dù sao trường học lớn như vậy, không thấy bóng dáng của thứ kia cũng không kỳ lạ.

“Dương Gian, Dương Gian, ngươi nói gì đi chứ! Ta đã làm theo lời của ngươi rồi, nhưng không thấy phát sinh tình huống gì!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Phương Kính.

Dương Gian cau mày thầm nghĩ:

“Suy đoán sai rồi sao, ông già kia xuất hiện ngoài phòng học không phải bởi vì ta đã xem hình của ông ta.”

Lúc trước trong đầu Dương Gian sinh ra ba giả thiết.

Lôi Điện Pháp Vương đăng bài trong diễn đàn là ở bệnh viện của thành phố X ngoài tỉnh.

Cách thành phố Đại Xương ít nhất mấy trăm km.

Từ bệnh viện thành phố X ngoài tỉnh đến trường học, xác suất gặp cùng một con quỷ lớn cỡ bao nhiêu?

Dương Gian cảm thấy xác suất đó cực kỳ nhỏ, siêu nhỏ.

Trừ phi chỉ có một khả năng là ông già kia bị thứ gì đó đưa đến đây.

Một tín hiệu, một điều kiện, hoặc là người nào đó.

Cho nên suy đoán đầu tiên của Dương Gian là có liên quan với Châu Chánh.

Ông già kia đang tìm Châu Chánh, dù sao Châu Chánh là người ngự quỷ, chắc chắn có tiếp xúc với quỷ.

Nhưng rồi Châu Chánh chết, hơn nữa Châu Chánh lần đầu tiên gặp ông già này, bởi vậy giả thiết này bị lật đổ.

Suy đoán thứ hai liên quan Phương Kính.

Nhưng từ lúc ông già xuất hiện đến hiện tại, Phương Kính vẫn sống chưa có chết, bởi vậy cũng có thể bài trừ.

Thế thì suy đoán thứ ba, ông già là Dương Gian dẫn đến.

Nếu giả thiết thành lập thì dính líu giữa Dương Gian và ông già kia chỉ có là hắn xem câu chuyện trên diễn đàn, xem hình của ông già, còn nghe tiếng gõ cửa mà Lôi Điện Pháp Vương ghi âm.

“Nếu không phải hình thì đó là tiếng gõ cửa.”

Nghĩ đến điểm này, Dương Gian tiếp tục mở miệng nói: "Phương Kính, nhìn thấy tập tin âm thanh ở bên dưới không? Nhấn mở nó, đó là cơ hội cho ngươi rời khỏi đây.”

“Biết!” Phương Kính nhấn mở tập tin âm thanh.

Thùng thùng thùng!

Tiếng gõ cửa nặng nề như gõ vào tim người vang lên, nhanh chóng vang vọng trong môi trường tối tăm.

Phương Kính cầm lấy di động chiếu sáng một vòng, sau đó nói:

“Dương Gian, không có chuyện gì phát sinh . . .”

Nhưng Dương Gian ở đầu dây bên kia thì con ngươi đột nhiên rút lại, trên mặt của hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.

Một ông già, một ông già mặc áo dài, mặt xám tro, đầy đốm xác chết không biết từ khi nào xuất hiện ở ven đường nhỏ xanh hóa trong trường học, bước chân của ông già cứng ngắc, hành động chậm chạp, từng bước một đi hướng Phương Kính.

Quả nhiên, ông già xuất hiện rồi.

Hơn nữa sự xuất hiện không hợp với lẽ thường, giống như ông già vẫn luôn đứng chờ sẵn ở nơi đó.

“Chết tiệt, suy đoán của ta không sai chút nào, ông già kia đến tìm ta là bởi vì ta đã nghe tiếng đập cửa.” Dương Gian cảm giác lạnh lẽo dâng tràn bao trùm trái tim.

Phương Kính không biết ông già đang đi hướng chính mình, hắn dồn dập hỏi:

“Dương Gian, a lô, Dương Gian, ngươi nói gì đi chứ!”

Dương Gian chậm rãi thụt lùi ra phía sau, tránh đi tầm nhìn của ông già kia, cẩn thận dè dặt rời khỏi chỗ đó: "Tiếp tục nghe tập tin âm thanh đó, đừng ngừng lại.”

Phương Kính tiếp tục nhấn mở tập tin âm thanh kia, hỏi:

“Làm vậy thật sự hữu dụng sao?”

Thùng thùng thùng!

Điện thoại di động trong tay Phương Kính không ngừng phát ra tiếng đập cửa kỳ dị.

Tuy rằng thoạt trông không có bất cứ hiệu quả, nhưng Phương Kính bỗng dưng phát hiện xung quanh không còn vang tiếng bước chân nữa, thoạt nhìn vô dụng nhưng không thể nói là hoàn toàn không có hiệu quả.

“Phương pháp của Dương Gian hẳn là hữu dụng." Nghĩ đến đây, Phương Kính thầm thở phào.

Nhưng Phương Kính không biết rằng, ngay sau lưng hắn là ông già mặc áo dài màu đen, trải đầy đốm xác chết đang từng bước đến gần với hắn hơn nữa.

Giờ phút này, Dương Gian lập tức rời khỏi cây xanh hóa, cách xa ông già kia, trở lại sân thể dục lúc trước.

Khoảng cách ít nhất mấy trăm mét, đã không thấy bóng dáng Phương Kính và rừng cây xanh hóa kia.

Dương Gian bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

"Phương Kính, còn sống không?”

"Nói nhảm, ta đương nhiên còn sống." Phương Kính đáp trả.

Dương Gian nói:

“Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi, ta lừa ngươi."

"Ngươi lừa ta cái gì?" Phương Kính ngây ra một lúc, không hiểu Dương Gian đang nói cái gì.

“Ông già lúc trước xuất hiện bên ngoài phòng học và gõ cửa là bị ta dẫn đến, thật ra thứ kia đến tìm ta."

Dương Gian nói:

“Lúc trước ta cũng không biết chuyện này, hiện tại mới biết được, ta cảm thấy điều kiện dẫn đến ông già kia xuất hiện hình như có liên quan tập tin âm thanh, đúng vậy, là tiếng gõ cửa mà ngươi vừa nghe.”

"Cái gì?"

Phương Kính bị dọa đến mức trái tim thắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tiếng đập cửa kia có thể dẫn ông già đến, vậy mới rồi chính mình nhiều lần nhấn mở phát ra âm thanh như thế . . .

Hoảng sợ lại lần nữa chạy khắp người từ trên xuống dưới, Phương Kính bản năng thụt lùi mấy bước ra sau.

Bộp!

Thân thể dường như đụng vào cái gì, lạnh như băng, cứng ngắc.

Ngoái lại nhìn, một ông già mặt xám tro, đầy đốm xác chết trợn con mắt tê dại nhìn Phương Kính.

Thân thể . . . không nhúc nhích được.

Một bàn tay lạnh lẽo già nua, khô gầy chậm rãi nâng lên, dần dần trùm lên mặt của Phương Kính, sức mạnh cực kỳ lớn, hắn cảm giác xương mặt đang bị bóp nát.

“Dương . . . Dương Gian . . .!” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét chói tai kinh khủng mà oán hận của Phương Kính.

Dương Gian không chút dao động, bình tĩnh nói với điện thoại:

“Là ngươi đã dạy ta điều này, làm người không thể quá ngây thơ."

Nói xong, hắn vô tình cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK