Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con quỷ đã bị giam giữ thành công, quan hệ hợp tác giữa hai người Dương Gian và Nghiêm Lực đến đây là kết thúc.

Tiếp theo là phải tranh thủ lợi ích của mỗi người rồi.

Cái hộp này chỉ có một, Dương Gian không có lý do gì để cho Nghiêm Lực giữ nó.

Bước ra khỏi cửa rồi, mọi người có ai còn quen biết nhau đâu?

Thời buổi này, nợ tiền mới là đại gia.

“Dương Gian, ngươi nói vậy là có ý gì hả? Ngươi cảm thấy ta sẽ một mình nuốt trọn cái thứ này sao?”

Đầu mày Nghiêm Lực khẽ giật một cái, nhìn Dương Gian mà nói: “Thứ này tạm thời sẽ để chỗ ta, sau đó ta sẽ đi đến câu lạc bộ để thả tin tức ra ngoài, rất nhanh sẽ có người mua đến tìm, đến lúc đó chúng ta cùng đi giao dịch, sau khi sự việc thành công thì tiền sẽ chia đôi, tình báo cùng hưởng.”

“Ta sẽ không chiếm phần hơn của ngươi, cũng sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi.”

Dương Gian nói: “Nếu đã như vậy, vậy tại sao ngươi lại không yên tâm để ở chỗ ta? Ngươi đi liên hệ với người mua, đến lúc đó lại đến tìm ta, ta sẽ cầm theo thứ này xuất hiện, chẳng lẽ ngươi lại lo lắng ta sẽ chạy mất hay sao?”

“Vậy có nghĩa là không còn gì để bàn bạc nữa rồi?” Nghiêm Lực nói.

Hắn không thể ngờ tên cảnh sát hình sự trẻ tuổi này lại có tâm cơ đến như thế, vừa mới giải quyết sự kiện linh dị lần này xong đã bắt đầu bàn đến lợi ích rồi.

“Nếu như ngươi không thể khiến ta yên tâm được, vậy thì cuộc trò chuyện này ta cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nữa.”

Dương Gian nói một cách nghiêm túc: “Ngươi không yên tâm về ta, cũng giống như ta không yên tâm về ngươi vậy.”

“Đủ rồi, vừa nãy là chính tay ta đã giam con quỷ này lại.” Nghiêm Lực quát lên.

“Ta đã cứu ngươi, hai lần.” Dương Gian bình tĩnh nói.

Nghiêm Lực đã có chút tức giận rồi: “Ngươi còn mặt mũi mà nhắc đến chuyện cứu ta à, vừa nãy ngươi bảo ta ra khỏi Quỷ Vực rõ ràng là muốn lấy ta làm mồi nhử, dụ con quỷ đó ra ngoài, ngươi cũng không biệt được trong đống xác chết này rốt cuộc cái nào mới là quỷ, nếu không vừa nãy ngươi có thể để ta vào Quỷ Vực trong chớp mắt, căn bản sẽ không để ta từ từ quay trở lại.”

“Ngươi có biết vừa nãy ngươi suýt nữa đã hại chết ta rồi.”

Dương Gian chăm chú nhìn Nghiêm Lực rồi nói: “Bởi vì ngươi chỉ có thể làm mồi nhử, nếu không cuộc truy bắt lần này nhất định sẽ thất bại, ta cũng chỉ vì lo cho đại cục mà thôi, nếu không sao ngươi có thể đứng đây mà tranh luận với ta? Hơn nữa trong tình huống ta có Quỷ Vực, nếu muốn cứu ngươi cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, ta có tự tin đảm bảo ngươi sẽ không chết, nhưng đổi ngược lại là ngươi, liệu ngươi có đủ tự tin đảm bảo ta sẽ không chết không?”

“Vậy nếu như hôm nay ta nhất quyết muốn mang cái hộp này đi thì sao?” Nghiêm Lực nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn tuyệt đối sẽ không để thứ mà mình phải vất vả có được đó ở chỗ Dương Gian.

“Vậy ngươi có chắc chắn cái hộp trong tay ngươi đó là đồ thật không?” Dương Gian khẽ nheo mắt: “Ngươi …… hiểu về Quỷ Vực không?”

Mí mắt Nghiêm Lực khẽ giật một cái, vô thức nhìn lại thứ đồ trong tay mình một cái.

Hắn giật mình ngay lập tức.

Cái hộp bằng vàng ròng trong tay hắn không biết từ bao giờ đã biến thành một cái đầu người chết thối rữa.

Hắn gần như theo bản năng mà quăng cái đầu đó ra xa.

“Ngươi, ngươi đã đổi nó từ khi nào?” Nghiêm Lực vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Ngươi đoán thử xem?”

Dương Gian nói: “Bên trong Quỷ Vực chỉ có thứ mà ta cho rằng là thật mới đúng là thật, nếu không những thứ mà ngươi thấy đều có thể là giả hết …. Vậy thì, có chuyện hay ho xảy ra rồi đây, ngươi lại cho rằng thứ gì mới là thật?”

“Những thứ mà mắt ngươi thấy được? Bàn tay có thể chạm vào được, hay là mũi có thể ngửi được?”

“Lúc mà tất cả những thứ này đều là giả, ngươi sẽ phát hiện ra cả thế giới này cũng đều là giả nốt, mà cái này, chính là ảo cảnh.”

“Một năng lực rất thú vị đấy chứ.”

“Không thể nào, Quỷ Vực của ngươi cũng là sức mạnh của ác quỷ, không thể nào ảnh hưởng đến vàng mới đúng, đây là sự thực mà người ngự quỷ trên khắp thế giới đều biết.” Nghiêm Lực nghiến răng nói.

Dương Gian lại nói: “Ta đúng là không thể ảnh hưởng đến vàng, chẳng lẽ lại không thể ảnh hưởng đến con mắt của ngươi sao? Ngươi cảm thấy thứ ngươi vừa ném đi lúc nãy thật sự là một cái đầu người chết sao?”

Chẳng lẽ?

Trong lòng Nghiêm Lực lại run lên một cái, vội vàng nhặt lại cái đầu người mới vứt đi không xa lắm.

“Ngươi có thể chắc chắn cái đầu mà bây giờ ngươi vừa nhặt lên vẫn là cái lúc nãy ngươi ném đi sao?”

Dương Gian lại cất tiếng nói tiếp, khóe miệng của hắn mang theo một nụ cười: “Sau khi mọi việc hoàn thành ngươi không bằng lòng tin tưởng ta, ta cũng không có cách nào tin tưởng ngươi được, cái hộp này lại không thể chia thành hai nửa, tuy rằng công lao của ngươi rất lớn, nhưng công sức của ta cũng không hề nhỏ.”

“Người đầu tiên phát hiện được quy luật của con quỷ này, rồi tìm ra được con quỷ này, chính là ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK