Cùng lúc hắn vừa nói dứt lời.
Lại thấy trong tay Dương Gian không biết từ lúc nào đã lại có thêm một cái hộp màu vàng.
Chính là cái hộp mà Nghiêm Lực dùng để giam giữ Quỷ Không Đầu trước đó.
Nếu như trong tay Dương Gian là cái hộp, vậy thì trong tay Nghiêm Lực …… chính là một cái đầu người thật sự rồi.
“Đáng ghét.” Nghiêm Lực thầm mắng trong lòng.
Hắn lại lần nữa vội vàng ném cái đầu người vừa nhặt lại trong tay mình đi.
Bây giờ tâm trí hắn đã bị mê hoặc, bởi vì hắn hoàn toàn không thể phân biệt được trong Quỷ Vực này cái gì là thật, mà cái gì là giả, đồng thời không biết tại sao lại trào dâng một cảm giác vui mừng, giống như đang thấy vui mừng vì Dương Gian không phải là một con quỷ thật sự, nếu không thì con quỷ này làm sao mà hạn chế nó được?
Chỉ trong chớp mắt là chết hết cả lũ.
“Ta thừa nhận, ta không phải là đối thủ của ngươi, chuyện lần này sẽ do ngươi làm chủ, ngươi muốn thế nào đây? Ngươi sẽ không một mình nuốt trọn nó chứ.” Nghiêm Lực nói.
Nếu như Dương Gian quyết định độc chiếm, vậy hắn cũng không còn cách nào cả.
Dương Gian nói: “Tuy rằng trong việc phân chia lợi ích chúng ta có tranh cãi không được vui vẻ cho lắm, nhưng dù sao ta vẫn là một người có nguyên tắc, nếu như làm người không có giới hạn, vậy thì có khác gì với bọn quỷ đâu? Cho nên …… hợp tác trước đó vẫn tiếp tục, nhưng cái hộp này phải giao cho ta bảo quản, ngươi phụ trách liên hệ với người mua, có điều chuyện giao dịch này sẽ do ta bàn bạc, ngươi cảm thấy thế nào?”
“…… Ta còn có tư cách bàn điều kiện nữa hay sao?”
Nghiêm Lực nói: “Vậy thì cứ làm theo lời ngươi nói đi.”
Có thể tiếp tục duy trì quan hệ hợp tác, trong lòng hắn đã cảm tạ trời đất lắm rồi, nếu như đổi lại tàn nhẫn hơn một chút, vậy thì hôm nay không có chuyện của hắn nữa rồi.
“Tốt lắm, lúc giao dịch thì gọi điện báo ta biết, lúc bình thường thì đừng có tùy tiện gọi, ta bận lắm …… còn nữa, hợp tác vui vẻ.”
Dương Gian lấy một cây bút từ trong túi ra, viết số điện thoại của hắn vào, rồi sau đó đặt xuống đất.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, ánh sáng đỏ xung quanh đã biến mất.
Cùng biến mất với nó còn có cả Dương Gian.
Rời khỏi Quỷ Vực rồi sao?
Nghiêm Lực nhìn lại bốn phía xung quanh, hắn liếc thấy cái đầu người chết trên đất đó.
Đó căn bản chẳng phải cái đầu người chết gì cả, chỉ là một gói mì tôm mà thôi, lại còn là vị nguyên chất mà hắn ghét nhất nữa.
“Vui vẻ cái mốc xì, cái Quỷ Vực không thể giải thích được đó ……”
Nghiêm Lực nắm chặt tay lại, cảm thấy một sự bất lực.
Đều cùng là người ngự quỷ như nhau, tại sao Dương Gian lại may mắn như thế, có được một năng lực ghê gớm như vậy …… thật sự là không công bằng mà.
May mắn sao?
Nếu Dương Gian biết được suy nghĩ của Nghiêm Lực nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Cái sự may mắn này hắn thà rằng không có còn hơn.
Sự kiện linh dị xảy ra ở trường cấp ba lần đó, Dương Gian không biết đã chết bao nhiêu người, hắn chỉ biết trong lớp này chỉ có hắn dẫn theo sáu người bạn học còn lại miễn cưỡng sống sót mà thôi.
Nếu như không phải Dương Gian đã trở thành người ngự quỷ, lại có được sự nhắc nhở của tấm giấy da người, lần đó chắc chắn là chết hết, tuyệt đối không thể có một người may mắn sống sót.
Đổi lại là Nghiêm Lực hắn có thể bảo toàn tính mạng được không.
Dương Gian lại không rời khỏi trung tâm thương mại ngay lập tức.
Hắn vẫn chưa quên một người.
Giang Diễm.
Nàng cũng xem như người sống sót duy nhất của trung tâm thương mại này rồi.
Mấy chục người chết trong này rồi, ít ra cũng có một hai người may mắn còn sống.
“Bà chị Giang Diễm à, ngươi chưa chết đấy chứ? Trong điện thoại cũng không có chút âm thanh gì rồi.” Dương Gian bất thình lình xuất hiện trong phòng camera giám sát.
Thời gian Quỷ Vực của hắn vẫn còn.
Ngay lúc này Giang Diễm đang mân mê một cái điện thoại đã hết tiền ngừng hoạt động, co rúc vào một góc, vùi đầu xuống, khóc sụt sùi.
Vốn dĩ nàng đã cảm thấy tuyệt vọng lắm rồi.
Bởi vì sau khi Dương Gian và Nghiêm Lực đi vào trong cửa hàng quần áo lại không thấy trở ra nữa, nàng cho rằng hai người bọn họ đã chết trong đó rồi.
Tình huống bên trong Quỷ Vực là thứ mà camera giám sát không thể quay lại được.
Lúc này trong lòng Giang Diễm đã hoàn toàn sụp đổ, nếu Dương Gian chết rồi, vậy bản thân mình làm sao bây giờ? Con quỷ đó vẫn còn ở bên ngoài, giờ nàng mà cứ thế đi ra ngoài thì chết là cái chắc……
Có điều giọng nói của Dương Gian vừa vang lên, tiếng khóc sụt sùi của Giang Diễm cũng ngừng lại, nàng vội vàng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Dương Gian xuất hiện trước mắt mình, nang lập tức kích động đứng bật dậy ngay, nhào ra ngoài: “Ta còn cho rằng ngươi đã chết rồi chứ, ngươi không sao thì thật sự quá tốt rồi.”
“Ái dà!”
Vốn dĩ là một cái ôm thắm thiết, nhưng Giang Diễm lại cứ thế xuyên thẳng qua cơ thể Dương Gian rồi ngã lăn ra đất, lúc ngẩng đầu lên thì mũi cũng đã chảy máu rồi.
“Bà chị à, ngươi kích động như thế làm gì? Ta còn tưởng ngươi muốn tấn công ta chứ.” Dương Gian nhìn nàng nói với vẻ mặt nghi ngờ.
“Ngươi, ngươi là người, hay là quỷ vậy?” Giang Diễm ngẩng đầu lên hoảng sợ nhìn vào Dương Gian.
Nàng có thể khẳng định ban nãy mình chắc chắn đã xuyên qua rồi.
Không sai chút nào, trực tiếp mặt đối mặt mà xuyên qua.
“Ta không muốn giải thích với ngươi những thứ mà ngươi nghe không hiểu, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, đến lúc đi rồi.” Dương Gian tóm lấy cổ tay Giang Diễm.
Hai người bọn họ chớp mắt biến mất ngay tại chỗ.