Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nhà ba người của Vương Bân đang trốn trong nhà run lẩy bẩy.

Mà Dương Gian lúc này cũng đang ngồi trên xe taxi hướng thẳng về phía nhà Vương San San.

“Ông anh tài xế à, ngươi có thể lái nhanh chút được không vậy, ta đang vội lắm đây.” Dương Gian có chút sốt ruột nói.

“Anh bạn, ngươi không biết trong thành phố có giới hạn tốc độ à? Chỗ nào cũng có camera bắn tốc độ, nếu chạy quá tốc độ là bị trừ điểm phạt tiền đó.” Tài xế taxi nói: “Ta đã đi với tốc độ nhanh nhất rồi, còn muốn nhanh hơn nữa ngươi chỉ có thể ngồi máy bay thôi.”

“Vấn đề là với cái tốc độ này của ngươi ta cảm thấy mình chạy bộ cũng có thể vượt qua xe của ngươi được.” Dương Gian nói.

Tài xế lại đáp: “Anh bạn à, ta là tài xế lão luyện có thâm niên hai mươi năm trong nghề cầm lái này rồi, lái xe vững như núi Thái Sơn, ngươi cứ kiên nhẫn một chút đi, ngươi xem thử trên đường này có chiếc xe nào chạy nhanh hơn xe của ta không?”

Dương Gian nhìn tốc độ của chiếc xe này, đoán chừng đến lúc hắn đuổi kịp đến nhà Vương San San thì đã có thể giúp một nhà ba người bọn họ dọn xác rồi.

Còn muốn cứu người nữa à?

Căn bản là chuyện không thể nào.

“Ba mạng người đấy… Còn có năm trăm ngàn nữa.”

Dương Gian lại sờ sờ vào mu bàn tay, cảm nhận được con mắt đang ngủ say dưới lớp da thịt đó, rơi vào trầm tư do dự.

Nếu dùng đến Quỷ Vực Dương Gian hoàn toàn có thể kịp đến nhà Vương San San trong thời gian ngắn.

Thế nhưng cái giá phải trả chính là lãng phí một lần sử dụng sức mạnh của ác quỷ.

Mà sức mạnh của ác quỷ này một khi sử dụng còn mạnh mẽ hơn cả việc uống thuốc độc, trước đó lúc ở trường học hắn nuốt một con mắt, cưỡng ép kích thích ác quỷ thức tỉnh mà xuất ra Quỷ Vực, sau đó khi về đến nhà cả người hắn xém chút nữa là nằm liệt luôn trên giường, cũng may Dương Gian có được một tấm giấy đỏ che đi một con mắt quỷ, mới miễn cưỡng áp chế được sự xáo động của con mắt này.

Dương Gian không thể khẳng định tấm giấy đỏ này có thể áp chế được con mắt quỷ trong cơ thể mình trong thời gian bao lâu.

Sau một hồi suy tư do dự, ánh mắt Dương Gian ngưng lại, đã hạ quyết tâm rồi.

“Ông anh tài xế này, tốc độ này của ngươi thật sự khiến ta sốt ruột quá đi, phiền ngươi có thể nhích sang ghế lái phụ bên cạnh một chút được không, ngươi không ngại để ta lái xe chứ?” Dương Gian vỗ vỗ vai của tài xế.

“Ngươi lái xe á?”

Ông anh tài xế cười lạnh một tiếng: “Ngươi xem thường ta hay xem thường xe của ta vậy? Ta lái xe đã hai mươi năm rồi, vượt qua không biết bao nhiêu chiếc xe, trong mắt ta không có chiếc xe nào mà ta không thể vượt qua cả, ngươi có giỏi thì thêm tiền đi, thêm một ngàn đồng ta sẽ chở ngươi đến nơi trong vòng mười phút, thêm năm ngàn ta vượt đèn đỏ đảm bảo chỉ năm phút có thể đến kịp.”

“Năm phút á? Vậy thì quá chậm rồi, nếu ngươi để ta lái chỉ cần một phút là đủ.” Dương Gian nói.

“Người trẻ tuổi à, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, nếu như ngươi có thể đến trước cửa khu dân cư đó chỉ trong một phút ta sẽ không lấy tiền của ngươi.” Tài xế nói với vẻ mặt không hề tin tưởng: “Cả thành phố Đại Xương này ta lượn lờ cũng mấy chục năm rồi, ta lại không biết con đường đó phải đi mất bao lâu à?”

Dương Gian cũng không nói nhiều thêm nữa, da thịt dưới lớp quần áo của hắn bừng bừng khí thế bị xé toạc ra, từng con mắt một trồi ra ngoài.

Ánh sáng màu đỏ bao trùm toàn bộ cơ thể Dương Gian.

Mà sau đó ánh sáng này lại lan ra cả bên ngoài, rất nhanh đã phủ kín chiếc xe taxi này.

“Cái này là ông anh tài xế nhà ngươi nói đấy nhá, nếu đến được khu dân cư trong một phút thì không lấy tiền của ta.” Dương Gian bình tĩnh nói.

“Đương nhiên rồi…” Tài xế vừa mới dứt lời.

Đột nhiên hắn sững sờ một lúc, phát hiện bản thân mình không biết đã ngồi vào ghế lái phụ từ lúc nào, dưới chân đạp phanh xe một cái theo bản năng, nhưng lại chẳng đạp trúng cái gì cả.

Mà Dương Gian lại đột nhiên nhảy sang ngồi ở ghế lái chính.

“Mẹ kiếp, thằng nhóc này, sao ngươi lại ngồi sang đó được thế?” Ông anh tài xế bị dọa một cái giật cả mình, còn nghĩ rằng đã gặp quỷ rồi chứ.

Dương Gian cũng không nói nhiều, chỉ giữ chặt vô lăng rồi đạp mạnh chân ga.

“Vù vù!”

Tốc độ xe chốc lát nhanh như vũ bão, sau lưng truyền đến một loại cảm giác đổ rạp về phía sau hết sức mãnh liệt, tốc độ xe từ bốn mươi nhảy vọt một phát lên tám mươi, rồi lại đến một trăm… Một trăm mười.  

“Ối mẹ ơi, mau đạp phanh xe đi, đạp phanh, sắp đâm vào người ta rồi, phía trước là một chiếc xe thể thao, nếu đâm trúng thì đền không nổi đâu, mau quay vô lăng đi.” Ông anh tài xế sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, không ngờ được thằng nhóc con này vừa bắt đầu đã dữ dội như vậy.

Rõ ràng là một tài xế tay mơ mà, lại tưởng chân côn là chân phanh mà ra sức đạp rồi.

Sắc mặt Dương Gian vẫn như cũ, không hề bị lay động, nói: “Không cần sợ, cứ xuyên thẳng qua nó là được.”

Xuyên qua nó sao?

Ngươi muốn đâm xuyên qua nó hay chạy vượt qua nó vậy?

Còn không đợi cho ông anh tài xế bên cạnh kịp phản ứng lại, chiếc xe taxi này vút một tiếng đã đuổi kịp đến đuôi chiếc xe thể thao trước mặt, sau đó lại tăng tốc lần nữa.

Cả chiếc xe giống như một ảo ảnh còn sót lại xuyên thẳng qua thân xe của chiếc siêu xe phía trước.

“Cứu tôi với.”

Ông anh tài xế cho rằng sắp xảy ra tai nạn đến nơi rồi, sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, mồm hét ầm lên, tay thì nắm chặt lấy dây an toàn.

Một rich kid đang lái chiếc xe hơi thể thao ở phía trước còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nhìn thấy một chiếc xe taxi ầm một tiếng đã lao lên phía trước mình, còn khiến cho con xe yêu quý của mình ngậm ngùi hít khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK