Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài tòa nhà dạy học là sân thể dục của trường.

Sân thể dục to lớn sau khi ánh đèn tắt thì bị bao phủ trong mờ tối, nhưng vẫn tốt hơn trong tòa nhà dạy học nhiều.

Bóng tối trong tòa nhà dạy học sâu thẳm đến mức cơ hồ nuốt chửng người, sân thể dục tuy mờ tối nhưng vẫn có thể xem rõ ràng sự vật xung quanh.

Mấy người khác chạy đến nơi này mới dần bình ổn lại nỗi lòng hoảng sợ.

Cơ hồ toàn thân xụi lơ, mỗi người đều ngồi bệch dưới đất thở dốc, hầu như không đứng lên nổi.

Không phải thể lực của bọn họ kém, mà vì bị nhốt trong tòa nhà dạy học quá lâu, hoảng sợ cực độ cộng thêm cắm đầu chạy bạt mạng nên giờ đều mệt hộc mỡ.

“Làm . . . làm ta sợ muốn chết, vừa rồi thật là quá khủng bố, khoảng cách gần như vậy, cơ hồ ngay trước mặt ta, em bé sơ sinh đó nằm trên vai của Vương San San nhìn ta, căn bản không rõ đứa bé sơ sinh đó bò tới gần từ khi nào.” Một bạn học nam trong giọng nói còn mang theo âm rung.

“Chắc chắn là quỷ, đứa bé sơ sinh đó chắc chắn là quỷ, ở đây chỗ nào cũng có quỷ, đầy khắp nơi, chúng ta chết chắc rồi, chết chắc rồi . . . " Có bạn học nữ sắc mặt tái nhợt, giờ phút này tinh thần đã mơ hồ.

“Chờ đã, Vương San San bị con quỷ kia bắt được, mà sao Dương Gian cũng mất tích luôn?” Miêu Tiểu Thiện bất thình lình lên tiếng hỏi.

Nàng là bạn cùng bàn với Dương Gian, biết nhau từ hồi cấp 2, cho nên luôn chú ý nhiều đến Dương Gian.

Trương Vĩ quét mắt bốn phía một lần, đúng là không thấy Dương Gian đâu.

Trương Vĩ không kiềm được lau khóe mắt:

“Dương Gian sống trong quang vinh, chết trong vĩ đại, vì cứu chúng ta mà anh dũng hy sinh, hắn là anh hùng chết vì nhân dân, ta sẽ không quên hắn, về sau ngày lễ ngày tết ta sẽ đốt vàng mã cho hắn, nếu nhà hắn có đám tang thì ta sẽ quyên nhiều tiền hơn, để hắn ra đi thể diện một chút, dù sao khi còn sống hắn cũng là một người có mặt mũi.”

“Bạn học Miêu Tiểu Thiện, ngươi đừng buồn quá, người chết không thể sống lại, các ngươi ở đây nghỉ ngơi một lúc, ta quay vào xem thử Dương Gian đã chết hẳn chưa, nếu chết thật rồi thì chúng ta mới bàn bạc nên chạy trốn như thế nào.”

Trương Vĩ nói xong cắn răng định quay vào xem tình huống thế nào.

Đột nhiên giọng của Dương Gian vang lên sau lưng:

“Trương Vĩ, bằng vào mấy lời này của ngươi, ta có thể khẳng định giữa chúng ta là tình bạn plastic, lần sau nếu gặp quỷ thì ta chắc chắn sẽ không cứu ngươi, dứt khoát cho ngươi tự sinh tự diệt luôn!”

Chợt thấy Dương Gian dìu Vương San San đi tới.

“Dương Gian, ngươi không sao hả? Tốt quá rồi!” Miêu Tiểu Thiện có chút vui vẻ nói.

Mấy người khác trông thấy Vương San San và Dương Gian bình an thì mắt sáng rực, đây xem như tin tốt duy nhất trong hôm nay.

Từ lúc đầu đến bây giờ, đã chết quá nhiều bạn học trong lớp.

"May mắn, nhặt về một cái mạng." Dương Gian gật đầu nói.

Trương Vĩ có chút kích động nói: "Dương Gian, ta biết ngay ngươi sẽ không sao mà, vừa rồi ta nói chơi thôi, ngươi tuyệt đối đừng nhớ trong lòng, về sau ngươi không thể bỏ mặc ta không cứu, đời ta trông cậy vào ngươi mà sống.”

Dương Gian nói:

“Ta không hứng thú với đực rựa, chỉ cần gái đẹp, ít nhiều gì gái đẹp có thể lấy thân báo đáp, kém hơn nữa thì về sau cũng có người giúp ta làm bài tập, cứu đực rựa về có ích gì? So ‘kiếm’ à?”

Vương San San ở bên cạnh nghe lời này thì hơi đỏ mặt, ánh mắt lộ ra mấy phần xấu hổ.

“Đừng vô tình vậy chứ, ta đã cho ngươi tất cả ‘hàng’ rồi, không chừa chút gì trong kho, mọi người cùng là ‘đồng chí’, lẽ ra nên chăm sóc cho nhau đúng không nào, dù sao đã cùng chung hoạn nạn khó khăn đấy thôi.” Trương Vĩ nói: “Mà khoan, không đúng, trong tình huống vừa rồi làm sao ngươi và Vương San San trốn ra được?”

Trương Vĩ bỗng thay đổi sắc mặt, mang theo mấy phần cảnh giác đánh giá Dương Gian.

"Đương nhiên là một đấm đánh bay đứa trẻ kia, kéo Vương San San chạy ra, chứ không thì ngươi nghĩ ta ra bằng cách nào?” Dương Gian nói.

Trương Vĩ nghiêm nghị nói:

“Anh em, tòa nhà dạy học đó đang có quỷ, bảo Võ Tòng đánh hổ thì ta còn tin tưởng, ngươi dám đánh quỷ? Dẹp đi cha nội, bây giờ ta nghiêm trọng hoài nghi ngươi căn bản không phải Dương Gian, rất có thể là quỷ biến ra, định lẩn vào trong chúng ta để hại chết cả đám, trong phim kinh dị đều diễn như vậy.”

Lời này thốt ra, mọi người vốn đã thấp thỏm lo sợ thoáng chốc vẻ mặt kinh hoàng nhìn Dương Gian.

Giống như hắn thật sự là một con quỷ.

Dương Gian nói:

“Lại trò này nữa, đầu óc của ngươi không thể bình thường được một chút hay sao? Suốt ngày hoài nghi người kia là quỷ, người này là ma, nếu gặp phải quỷ thật thì ngươi đã về chầu ông bà rồi, còn dư hơi đứng đây lảm nhảm được sao?”

“Đã vậy thì ta hỏi ngươi một câu, tên tiếng Anh của ta là cái gì? Khoan, chờ chút, đổi câu khác, đã hỏi câu này trong tòa nhà dạy học rồi, có lẽ tai vách mạch rừng đã bị quỷ nghe được, ta hỏi một câu khác, tên tiếng anh của Triệu Lỗi là cái gì?"

Trương Vĩ ra vẻ siêu trí tuệ, như thể rất tự hào vì sự cẩn thận và cẩn trọng của chính mình.

"Ta không biết." Dương Gian nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK