“Camera giám sát trong phòng quản lý này tổng cộng có thể lưu trữ trong mười lăm ngày, giờ ta trích xuất camera bảy ngày gần nhất.” Lưu Cường vừa nói, vừa lấy ra dữ liệu trước đó: “Đúng rồi, ngươi tìm lại dữ liệu camera giám sát trước đó làm gì?”
Dương Gian nói: “Ta muốn tìm vài người, xem thử mấy ngày này họ đã xảy ra những chuyện gì.”
“Ấy, lạ thật, người này là ai thế? Hình như không phải người trong công ty, mấy ngày nay trung tâm thương mại không phải đóng cửa rồi sao, sao cô ta lại vào được?” Đột nhiên, Lưu Cường khẽ ồ lên một tiếng.
Một người phụ nữ trung niên mặc váy xuất hiện trong màn hình camera.
“Ngươi không biết cô ta sao?” Dương Gian cảnh giác nhìn Lưu Cường, thuận miệng hỏi.
Lưu Cường trả lời: “Không quen biết, nhưng hình như lại gặp ở đâu đó rồi, có điều nhất thời không nhớ ra được.”
Dương Gian cũng không quen biết người phụ nữ trung niên trong màn hình đó, dù sao hắn cũng chỉ mới tới có hai ngày, chỉ chào hỏi qua với mấy nhân viên trước đó.
“Để ý kỹ người phụ nữ này, xem thử cô ta rốt cuộc muốn làm gì trong trung tâm thương mại.”
Hắn mơ hồ cảm thấy, người phụ nữ trung niên trong camera này chính là quỷ.
Nhưng mọi chứng cứ lại nói với hắn, Lưu Cường ngay bên cạnh này mới là quỷ.
Nếu con quỷ này có thể thay đổi thân phận của mình, vậy tất cả mọi chuyện đều thông suốt rồi, chỉ là dựa vào suy đoán thôi cũng vô dụng, cần phải có video trong camera giám sát làm bằng chứng.
Tiếp tục xem camera giám sát ghi hình.
Kiểu cách hành động của người phụ nữ trung niên trong màn hình có chút cổ quái, cô ta theo thang máy lên tầng hai, nhưng lại dừng lại rất lâu ở cổng thang máy tầng hai, giống như một con rối gỗ đứng yên đó không hề nhúc nhích.
“Tua nhanh đi.” Dương Gian nói.
Màn hình được tua nhanh.
Người phụ nữ trung niên đó đứng ở cửa thang máy nguyên nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đột nhiên cử động.
Cô ta đến được tầng hai.
Lúc này một nhân viên thu ngân xuất hiện bên cạnh quầy thu ngân tại một chỗ ở tầng hai, là bóng dáng của Ngụy Hiểu Hồng.
Hình như cô ta đang trực ban.
Có điều lúc này Ngụy Hiểu Hồng ngồi trước quầy thu ngân có chút mệt mỏi, đang đứng dậy thư giãn gân cốt.
Người phụ nữ trung niên từng bước một chậm rãi đi tới, đi thẳng về phía Ngụy Hiểu Hồng.
Lúc này Ngụy Hiểu Hồng vừa hay quay lưng lại người phụ nữ trung niên đó, đang thực hiện động tác vặn mình, không hề phát hiện có người đang lại gần mình.
Mãi cho đến khi người phụ nữ trung niên đó âm thầm không một tiếng động tiến đến sau lưng Ngụy Hiểu Hồng.
“Tua chậm lại một chút.” Dương Gian lại nói.
Tốc độ phát của màn hình khôi phục lại như bình thường.
Lúc này, trong dữ liệu của camera giám sát, sau khi người phụ nữ trung niên không quen biết này đứng sau lưng Ngụy Hiểu Hồng dừng lại khoảng tầm hai, ba giây gì đó, đột nhiên đưa hai tay ra túm lấy đầu của Ngụy Hiểu Hồng.
Ngụy Hiểu Hồng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là cơ thể khẽ run lên một cái.
Một màn không thể nào tưởng tượng được đã xuất hiện ... Đầu của Ngụy Hiểu Hồng bị người phụ nữ trung niên này nhấc từ trên cổ xuống giống như tháo đầu con búp bê bằng nhựa vậy.
Không có tiếng kêu la thảm thiết, không có máu chảy, tất cả hiện ra bình tĩnh đến như vậy.
Xác chết không có đầu của Ngụy Hiểu Hồng đứng cứng ngắc ngay tại chỗ đó, không hề nhúc nhích, giống như là mất đi mạng sống rồi vậy.
“Cái này, cái này sao có thể chứ?” Lưu Cường lúc này vô cùng khiếp sợ nói.
Giang Diễm đang len lén xem màn hình camera giám sát cũng bị dọa giật nảy mình, chỉ là vẫn cứ bịt chặt miệng để bản thân không hét ầm lên mà thôi.
Sắc mặt Dương Gian vẫn như cũ, không vì điều này mà thay đổi, tiếp tục xem xét tình huống trong màn hình camera giám sát.
Người phụ nữ trung niên xa lạ đó sau khi lấy đầu Ngụy Hiểu Hồng xuống lại cũng tháo cái đầu của mình bỏ xuống, sau đó đặt đầu của Ngụy Hiểu Hồng lên đúng chỗ đó.
Ngay lúc này, người phụ nữ trung niên xa lạ biến thành Ngụy Hiểu Hồng.
Sau đó chẳng mấy chốc, Ngụy Hiểu Hồng cử động rồi.
Cô ta làm ra vẻ như không có chuyện gì mà ôm lấy cái đầu của người phụ nữ xa lạ kia và cơ thể của mình cùng nhau rời khỏi tầng hai.
Mà nhìn vào dáng vẻ ung dung di chuyển xác chết đó của cô ta, hoàn toàn không phải một người bình thường có thể làm được.
“Năm ngày trước, Ngụy Hiểu Hồng đã thành quỷ....” Sắc mặt Dương Gian ngưng trọng.
Giờ thì hắn coi như hiểu rõ rồi, tại sao đầu của Ngụy Hiểu Hồng lại thối rữa một cách kinh khủng như vậy, nếu năm ngày trước cô ta đã bị quỷ đổi mất đầu, vậy thì tính thời gian, chính xác cũng trong khoảng đó.
“Tiếp tục, quan sát Ngụy Hiểu Hồng.”
“Được, được rồi.” Lúc này Lưu Cường đã có chút căng thẳng đáp lời.
Video trong camera giám sát vẫn tiếp tục chạy, hắn rất nhanh đã lấy ra được dữ liệu của Ngụy Hiểu Hồng.
Trong video của bốn ngày trước, Ngụy Hiểu Hồng vẫn đi làm như bình thường, chào hỏi mọi người, đi ăn....hoàn toàn không nhìn ra được đó là một con quỷ, giống hệt với người bình thường, thậm chí còn cười nói với đồng nghiệp.
Tuy nhiên vào buổi chiều bốn ngày trước.
Chị Lệ có chút nhàm chán, mời vài nữ đồng nghiệp đi thử quần áo, mà một người trong đó bao gồm cả Ngụy Hiểu Hồng.
Bốn người bọn họ đến một cửa tiệm quần áo trên tầng năm.
Bởi vì đang đóng cửa, trong tiệm không có người, cho nên tất cả quần áo đều bày biện trên kệ, để mặc bọn họ thử thỏa thích.
Lúc này chị Lệ đang cầm một chiếc váy soi mình trong gương ướm thử, lại ngắm nghía xem có hợp không.
Tuy nhiên ngay lúc này.
Hành động của Ngụy Hiểu Hồng đột nhiên trở nên quỷ dị, cô ta chầm chậm đi đến sau lưng chị Lệ, giơ tay về phía đầu chị ta.
Có điều vào lúc này chị Lệ đột nhiên quay đầu lại, cầm quần áo không biết đang nói gì với Ngụy Hiểu Hồng.
Trong màn hình camera giám sát không có âm thanh, nhưng những chuyện này không quan trọng.
Dương Gian thấy rõ ràng rằng động tác của Ngụy Hiểu Hồng dừng hẳn lại.
Bởi vì ngay lúc này chị Lệ quay người lại, không phải đang quay lưng về phía Ngụy Hiểu Hồng.
Nhưng vận may như vậy cũng không kéo dài quá lâu, chị Lệ căn bản không biết rằng Ngụy Hiểu Hồng lúc này đã trở thành quỷ rồi, cô ta còn cư xử với Ngụy Hiểu Hồng như nữ đồng nghiệp bình thường.
Rất nhanh sau đó, chị Lệ lại tìm được một bộ quần áo khác, tiếp tục đứng trước gương ướm thử.
Vào lúc này Ngụy Hiểu Hồng lại cử động rồi.
Giống như trước đó những gì người phụ nữ xa lạ kia đã làm với nàng, Ngụy Hiểu Hồng đứng sau lưng ôm lấy đầu chị Lệ, chỉ là cơ thể đi cùng với nàng cứng ngắc mà run lên một cái.
Một màn quỷ dị lại tiếp tục diễn ra.
Đầu của chị Lệ bị lấy xuống.
“Không đúng, nếu đầu của chị Lệ bị lấy xuống rồi, vậy thì cô ta không thể nào lại xuất hiện trước mặt mình mới đúng chứ.” Dương Gian lại cau mày.
Bởi vì quỷ chỉ có một.
Không thể vừa là Ngụy Hiểu Hồng vừa là chị Lệ được.
Tuy nhiên đến màn tiếp theo, Dương Gian lại bắt đầu ngạc nhiên và nghi ngờ.
Lại thấy trong video camera giám sát, Ngụy Hiểu Hồng sau khi nhấc đầu của chị Lệ xuống cũng nhấc cái đầu của mình ra.
Hai bên điều chỉnh cho nhau một lúc.
Sau khi hai người đứng cứng ngắc ở đó một lúc, lại chợt khôi phục lại bình thường, thử quần áo giống như vừa nãy.
Trái tim Dương Gian đập một cái, ý thức được chuyện này không hề đơn giản như mình tưởng tượng, ánh mắt hắn rất nhanh quét qua màn hình camera trên bàn giám sát.
Tìm kiếm một cách nhanh chóng trong trung tâm thương mại.
Cuối cùng Dương Gian nhìn thấy một người đang đứng trước cánh cửa của một nhà kho ở tầng năm trung tâm thương mại.
Người này quay lưng lại camera, căn bản không thể nhìn rõ tướng mạo.
“Trích xuất video của cái camera này ra.” Dương Gian nói.
Lưu Cường lấy ra video giám sát của cái camera đó ra.
Mười phút trước.
Đám người ông chủ Đường, La đại sư, giám đốc Lý, chị Lệ dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Lực đã trốn vào trong nhà kho.
Mà cũng cùng lúc đó, cửa thang máy, cửa trước lối thoát hiểm, phía trước các cửa tiệm.... từng người một hành động chậm chạp bước ra, bọn họ bao vây lấy đám người Nghiêm Lực.
Sau khi đợi cho đám người đó trốn vào trong, đám người vây lấy họ kia chặn trước cửa nhà kho, mãi cho đến một lúc sau không biết đã xảy ra chuyện gì, đám người đó dần dần tản ra hết, biến mất vào một góc nào đó của tầng năm trung tâm thương mại.
Dương Gian thấy được chuyện này trong lòng khẽ run, nhẹ nhàng hít một hơi.
Quỷ, không phải chỉ có một con .... mà là nguyên một đám.
Những người bị đổi mất đầu toàn bộ đều là quỷ, hoặc là bị quỷ khống chế rồi.
Lúc này Dương Gian nhìn vào cổ Lưu Cường.
Một khe hở rất mảnh màu đỏ quấn quanh cổ hắn thành một vòng.
Lưu Cường cũng là một trong số đó....