Xe bus công cộng đến trạm.
Dương Gian đưa Vương San San về nhà trước.
Bởi vì đã gọi điện thoại trước rồi, nên khi Dương Gian và Vương San San đến cổng chính một khu dân cư cao cấp thì một người phụ nữ trung niên mặc đồ thời thượng đi tới với khuôn mặt khó chịu, chân mày cau lại.
Vương San San lộ vẻ mặt vui mừng:
“Mẹ!”
Mẹ của Vương San San, Vương Hải Yến quở trách:
"Còn biết về nhà? Suốt cả đêm con đã đi đâu? Gọi điện không bắt máy, con có biết người trong nhà lo lắng cho con nhiều lắm không? Con là con gái, nếu ở bên ngoài phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì biết làm sao? Nếu hôm nay con còn chưa trở về thì ta đang định đi với cha của con báo án này!”
Vương San San cúi đầu nói:
“Mẹ, con xin lỗi, trong trường học xảy ra chút chuyện nên mới . . .”
Vương Hải Yến nói:
“Được rồi, lý do lý trấu gì thì chờ nói với cha của con, ta hỏi con, cậu trai này là ai? Tại sao cậu ta đi về cùng con?”
Vương San San nói:
“Đây là bạn học cùng lớp của con, tên Dương Gian, chẳng phải mẹ đã gặp lúc ở trường rồi sao?”
Vương Hải Yến đánh giá Dương Gian:
“Bạn học? Trong lớp của con có nhiều bạn học như vậy, sao ta nhớ hết được.”
Dương Gian nói:
“Chào dì Vương, nếu không có việc gì thì con xin phép đi trước, lần sau có dịp rảnh sẽ đến viếng thăm dì.”
Dương Gian không ở lâu, định đi ngay.
"Đợi đã."
Vương Hải Yến gọi lại Dương Gian:
“Cậu là bạn học cùng lớp với San San? Ta hỏi cậu, đêm qua hai đứa đi đâu? Tại sao bây giờ San San mới về? Có phải cậu dẫn San San đi chỗ bậy bạ nào không?”
Dương Gian nói:
“Dì Vương, không phải như dì nghĩ đâu, là ngày hôm qua tự học buổi tối xong thì trường học xảy ra chút chuyện đặc biệt, mọi người trong lớp đều bị giữ lại trường học, chúng con cũng mới về thôi, bởi vì lo lắng Vương San San đi một mình không an toàn nên mới đưa cô ấy trở về.”
Vương Hải Yến nói:
“Ta có gọi điện hỏi thầy Vương, ngày hôm qua trường học căn bản không có chuyện gì xảy ra.”
Dương Gian cười nói:
“Hôm qua vốn không thể gọi cho thầy Vương được, dì nói đùa.”
Vương Hải Yến đương nhiên biết không gọi được cho thầy Vương, bà cố ý đánh lừa chàng trai này để xem có gì mờ ám trong đó hay không.
Sau đó bà lại nói:
“Cậu có lòng tốt đưa San San về nhà, ta nên cảm ơn, nhưng gia giáo San San hơi nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn chưa từng đi chơi bậy bạ bên ngoài, cũng không tiếp xúc với mấy kẻ lôm côm chẳng ra gì, hơn nữa bây giờ là thời kỳ quan trọng lớp 12, San San cần ưu tiên học tập, hy vọng bạn học này về sau đừng ảnh hưởng việc học của San San.”
Ngụ ý là muốn Dương Gian cách xa Vương San San một chút, đừng mơ ước con gái nhà bà.
Vương Hải Yến nói xong rút tờ hai trăm đồng từ trong ví da ra, nhét vào tay Dương Gian:
“Sáng sớm đưa San San trở về, vất vả cho cậu, chắc bạn học này còn chưa ăn sáng? Dì cho cậu hai trăm đồng coi như mời cậu ăn sáng, đừng chê nhé, cầm đi.”
Dương Gian nhìn tờ tiền hai trăm đồng trong tay, ngây ra một lúc, nụ cười trên mặt biến mất, hắn bình tĩnh nói:
“Vậy xin cảm ơn dì.”
Dương Gian nói xong cất tiền vào, xoay người rời khỏi.
Dương Gian đi khuất, Vương San San tức muốn khóc kêu lên:
“Mẹ, sao mẹ quá đáng vậy! Tuy bình thường thành tích học tập của Dương Gian không tốt lắm nhưng cậu ấy là người tốt, mẹ lấy tiền cho người ta thì coi sao được? Có khác gì nhục nhã người ta đâu?”
Vương Hải Yến nói:
“Con nhóc thì biết cái gì, ta làm vậy là thăm dò cậu trai này, nhìn xem, có hai trăm đồng mà cậu ta cũng nhận, không từ chối một lần nào, nhìn liền biết là con nhà nghèo không có chí khí. Sau này con phải tránh xa loại người đó ra, đừng bị người ta nói ngon ngọt vài câu lừa dối.”
“Mẹ mới không hiểu gì hết! Mẹ có biết đêm hôm qua trường học phát sinh chuyện gì không? Không có Dương Gian thì con chết rồi, mẹ nghĩ Dương Gian muốn đưa con về sao? Là con xin cậu ta đưa về đấy, mẹ làm như vậy thì về sau con còn nhìn mặt người ta được nữa?”
“Người như vậy không có chút cốt khí, tốt nhất đừng gặp.” Vương Hải Yến nói: "Nhà chúng ta cũng không phải loại người tùy tiện.”
“Hu hu!”
Vương San San tức giận òa khóc, chạy đi luôn.
. . .
Dương Gian tiếp tục ngồi xe bus công cộng, hắn nhìn tờ tiền hai trăm đồng trong tay, trong lòng đương nhiên rõ ràng ẩn ý trong hành động của mẹ Vương San San.
Trong khinh miệt mang theo mấy phần nhục nhã.
Nếu đổi lại là người khác phỏng chừng đã sớm xù lông.
Nhưng Dương Gian vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không dao động, dù tức giận thì sao?
Điều kiện của gia đình Vương San San không kém, người thì xinh, thường ngày không giao tiếp với dân thường như mình, đột nhiên đưa nàng về nhà thì đương nhiên cha mẹ của nàng sẽ bài xích loại người như mình, tìm mọi cách chèn ép chính mình.
Dù tức giận ra mặt cũng chỉ tổ chuốc lấy mất mặt, không thể nào vì hai trăm đồng mà nhảy dựng lên đánh Vương Hải Yến, đúng không?
Hơn nữa đối với Dương Gian bây giờ thì đây cũng chỉ là việc vặt vãnh, lúc ấy hắn cứu Vương San San không phải vì muốn lấy cái gì từ người ta.
“Khó làm người tốt, hèn gì quỷ chui ra.”
Dương Gian vuốt mu bàn tay, cười tự giễu, nhét hai trăm đồng vào túi.
Về đến nhà, hắn nằm xuống giường liền ngủ.
Bởi vì thật sự là quá mệt mỏi.
Học sinh khác đều lần lượt về nhà, dù phát sinh chuyện lớn như vậy thì cuối cùng vẫn phải về nhà thôi.
Giờ phút này, Trương Vĩ trở lại biệt thự nhà mình.
Trương Vĩ không nói dối, hắn thật sự là con nhà giàu, chẳng qua thường ngày ít rêu rao, không mắc tật phá của.
“Sao trễ vậy mới trở về, gọi điện cho con cũng không liên lạc được, cả đêm làm gì hả?”
Trương Vĩ vừa vào cửa, cha của hắn, Trương Hiển Quý nghe thấy tiếng cửa mở thì đi ra khỏi phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Trương Vĩ rụt cổ:
“Ở trong trường . . . đi với bạn ra ngoài chơi.”
Trương Vĩ vốn định nói trong trường có quỷ, chính mình bị lăn qua lộn lại suýt chết, nhưng hắn cảm thấy nói ra câu này có hơi hướm vũ nhục chỉ số thông minh của cha, cho nên hắn không thốt ra khỏi miệng, lựa chọn nói dối.
“Ra ngoài chơi? Lần sau không cho phép làm như vậy nữa.”
Trương Hiển Quý không phê bình quá nghiêm khắc, chỉ thuận miệng nói một câu:
“Lát nữa ăn sáng xong nhớ đi học, đừng đến muộn.”
Đi học?
Con ngươi Trương Vĩ đột nhiên rút lại, kinh khủng nói: "Không, con không đi học đâu!”
Trương Hiển Quý hỏi:
“Không đi học chứ con muốn làm gì?”
Trương Vĩ nói:
“Làm cái gì đều được, nhưng không đi học.”
Còn dám đi Trường trung học số 7? Không muốn sống nữa sao? Chỗ đó có quỷ, mấy tiếng trước chính mình khó khăn lắm mới trốn thoát, đi học có khác gì tự sát?
Không, dù tự sát cũng quyết không đi trường học đó nữa.
“Cái thằng này, ngứa da hả? Dám trốn học?” Trương Hiển Quý lườm Trương Vĩ: “Sắp thi cao đẳng tới nơi, lúc này đòi xin phép, có phải con không muốn thi đại học nữa không?”
Trương Vĩ nói:
“Con không lên đại học, con quyết không đi trường học nữa. Cha, đừng ép con, lúc này trong trường học đang có quỷ, đi trường học sẽ chết người, đêm hôm qua lớp của con đã chết mấy chục bạn học rồi, con khó khăn lắm mới trốn ra, đánh chết con cũng sẽ không về trường học nữa.”
Trương Hiển Quý túm lấy tay của Trương Vĩ, nói:
“Có quỷ? Ta thì thấy con bị hỏng não rồi, ta đưa con đến trường, nếu thật sự có quỷ thì ta cũng muốn được kiến thức, đời này cha của con chưa thấy quỷ bao giờ.”
Trương Vĩ lập tức giật tay lại, nhảy cẫng lên, mang theo mấy phần vừa kinh vừa giận nói:
“Bỏ con ra, đã nói không đi học là không đi! Trương Vĩ này dù chết, dù chết ở bên ngoài, nhảy từ chỗ này xuống, bị người chĩa súng vào đầu thì đời này cũng tuyệt đối sẽ không bước vào Trường trung học số 7 một bước nào nữa!”
“Con nói được làm được, cha không tin thì thử đi!”
Trương Hiển Quý cũng tức giận nói:
“Không đi học cũng được, về sau không cho con một đồng tiền tiêu vặt, tự nuôi sống bản thân đi.”
“. . .” Trương Vĩ không nói chuyện, xoay người trở về phòng.
Trương Hiển Quý nói với theo:
“Có ngon thì trốn luôn trong phòng đừng đi ra."
Giây lát sau, Trương Vĩ cầm hai quyển sách ra ngoài:
“Cha, con đi học.”
“Ừm.” Trương Hiển Quý thế này mới vừa lòng gật đầu.
Trương Vĩ ra khỏi nhà, nhếch mép khinh khỉnh.
Đi học?
Đời này đều không thể nào, kiếp sau cũng đừng hòng.
Ai nói cầm cuốn sách là sẽ đi trường học? Ta không thể đi tiệm net à?
Trương Vĩ đi tới trước cửa tiệm net, lớn tiếng nói:
“Hôm nay Trương Vĩ này muốn ăn hai mươi con gà* trên mạng!”
(*) Trương Vĩ đang nói về game PUBG, thắng game sẽ thấy biểu tượng con gà trên màn hình.
Nhưng Trương Vĩ mới lên mạng không lâu thì có hai cảnh sát đến tìm hắn.
Một vị cảnh sát hỏi:
"Là học sinh Trương Vĩ của Trung học phổ thông số 7 đúng không?”
Trương Vĩ ngây ra một lúc, tiếp đó gác chân bắt chéo, ra vẻ thâm trầm nói:
“Anh trai, mấy người nhận sai người rồi, ta tên Dương Gian, Trương Vĩ là bạn cùng lớp với ta.”
“Chỗ quầy tiếp tân đăng ký giấy căn cước là thông tin thân phận của ngươi, không sai được, đi theo chúng ta một chuyến, có một vụ án cần ngươi hỗ trợ điều tra.”
“. . .” Trương Vĩ bị bất ngờ, chốc lát sau đã bị cảnh sát mang đi.