Dương Gian và Nghiêm Lực hợp tác, đã thành công thu nhận, giam giữ con quỷ vẫn luôn quanh quẩn trong trung tâm thương mại này.
Tuy rằng mức độ ghê gớm của con quỷ này chỉ có thể định nghĩa ở cấp C- cấp hạn chế, nhưng lại khó đối phó hơn so với tưởng tượng nhiều, không chỉ phải nắm rõ quy luật hành động của nó, để tìm ra thân phận thật sự của con quỷ, mà còn phải có thủ đoạn và phương pháp để hạn chế nó …… mà trong quá trình này nếu chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, thì sẽ chết rất thảm.
Đặc biệt là lúc con quỷ đó sắp sửa thay cánh tay của Nghiêm Lực vào, lại càng khiến cho Dương Gian lúc đó sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Nếu không phải có sự chuẩn bị từ trước, phản ứng kịp thời, chỉ muộn một bước thôi thì hắn và Nghiêm Lực đều phải chết.
“Đội trưởng Lưu, vẫn còn đang làm việc sao? Ta còn cho rằng ngươi đã rời khỏi đây rồi cơ.”
Dương Gian bước ra khỏi trung tâm thương mại, hắn nhìn thấy đội trưởng Lưu và mấy nhân viên cảnh sát nữa đang đứng ngoài khu vực phong tỏa.
Đường cảnh giới xung quanh đó đèn đỏ đều đang sáng, ngay đến cả quần chúng ở khu vực gần đó đều được sơ tán hết rồi.
Hiển nhiên, đội trưởng Lưu này đã không phải lần đầu tiên xử lý sự kiện linh dị như thế này, cũng đã có chút kinh nghiệm.
Đội trưởng Lưu nhìn thấy Dương Gian đầu tiên là chào một cái, vì cấp bậc của cảnh sát hình sự cao hơn hắn, sau đó mới hỏi: “Đây là chức trách của ta, làm sao dám chậm trễ cho được, xin hỏi tình hình bên trong như thế nào rồi? Còn có người sống sót hay không?”
Dương Gian đáp: “Có một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là chuyện lần này đã được giải quyết một cách êm đẹp rồi, trung tâm thương mại này về sau sẽ không xảy ra chuyện có người mất tích nữa.”
“Vậy còn tin xấu thì sao …...” Đội trưởng Lưu hỏi.
Sắc mặt Dương Gian khẽ ngưng lại: “Người chết có hơi nhiều, mấy chục cái xác chết trong đó, chắc hẳn đều là những người mất tích trước đây, chuyện này nếu như đặt vào lúc bình thường tuyệt đối là một vụ án lớn chấn động cả nước, có điều với tình hình hiện tại …… chỉ có thể nói thương vong này vẫn nằm trong phạm vi mà cấp thành phố có thể chịu đựng được, còn về người sống sót ấy mà, rất tiếc, chỉ còn lại người này.”
Dương Gian chỉ vào Giang Diễm đang đứng cạnh.
Giang Diễm tóc tai bù xù, sắc mặt khá tiều tụy, nhưng lúc này sau khi cùng Dương Gian bước ra ngoài, trong mắt lại lộ ra niềm vui sướng vì thoát chết sau tai nạn.
“Mất tích nhiều như vậy mà chỉ một người sống sót?” Sắc mặt đội trưởng Lưu khẽ biến đổi, cảm nhận được một sự bất lực sâu sắc.
Những người mất tích toàn bộ đã chết rồi.
Đây mới chỉ là thương vong tạo thành sau một sự kiện linh dị thôi đấy.
Dương Gian nói: “Bên trong đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi …… ít nhất ta cho là như vậy, những chuyện sau này phải làm phiền đội trưởng Lưu rồi, hiện giờ ta vẫn còn chút chuyện cần xử lý, không tiện tiếp tục ở lại đây, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ hỗ trợ điều tra, có thể gọi điện hỏi ta.”
“Được rồi, vất vả cho ngươi rồi, những chuyện tiếp theo cứ giao cho ta là được.” Đội trưởng Lưu có chút tôn trọng nhìn Dương Gian mà nói.
Tuy rằng lần này số lượng người thương vong khá nhiều, nhưng nếu như lần này không phải nhờ Dương Gian vào trung tâm thương mại xử lý sự kiện linh dị, chỉ e kiếp nạn này diễn biến sẽ còn ác liệt hơn nhiều.
Mà đối với công việc có độ nguy hiểm cao của cảnh sát hình sự, đội trưởng Lưu ít nhiều cũng hiểu rõ.
Dương Gian gật gật đầu, để lại số điện thoại rồi rời đi.
“Ngươi, ngươi đi đâu đó?” Giang Diễm vội vàng đuổi theo.
“Chị hai à, sao ngươi cứ theo ta mãi thế? Ngươi đã ra khỏi trung tâm thương mại rồi, giờ đã không có việc gì nữa thì mau chóng về nhà đi, mất tích mấy ngày rồi người nhà chắc cũng đang lo cho ngươi lắm đấy, đừng có đeo bám theo ta nữa.” Dương Gian nói.
Giang Diễm có chút ấm ức nói: “Đừng có nói vậy mà, ta đã đồng ý làm bạn gái của ngươi rồi, ngươi không thể cứ thế bỏ mặc ta không lo được.”
“Bà chị, ngươi muốn lợi dụng ta à? Ai cho ngươi làm bạn gái của ta vậy.” Mí mắt Dương Gian khẽ giật một cái.
“Lúc trước ở nhà vệ sinh không phải đã nói rõ rồi sao? Còn nữa, đừng có gọi ta là chị nữa, ta vẫn còn trẻ cơ mà.” Giang Diễm nói.
Dương Gian nhìn nàng hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm, không phải, tuổi thực là hai mươi bốn, hai mươi lăm là tuổi mụ, thế nào, ta vẫn còn trẻ lắm mà.” Giang Diễm nói xong vênh mặt lên có chút đắc ý, giống như đang muốn nói ta làm bạn gái ngươi là quá hời cho ngươi rồi.
“Vậy thì thật sự xin lỗi rồi, năm nay ta mới mười tám tuổi, thêm tuổi mụ nữa nhiều nhất là mười chín.”
Dương Gian lại cất lời: “Cho nên ngươi cứ thành thật mà thừa nhận mình là bà chị đi, không gọi ngươi là bà cô là đã nể mặt ngươi lắm rồi, thực ra ta vẫn rất lễ phép đấy, ngươi thấy thế nào? Chị Giang?”
“……..”
Giang Diễm cảm thấy da đầu tê rần, không có tí cảm giác tự hào nào trong việc so đo tuổi tác này cả, còn cho rằng Dương Gian cũng đã hai lăm hai sáu rồi cơ, chẳng trách vừa gặp mặt hắn đã gọi nàng là chị.
Đứng trước mặt Dương Gian nàng chính xác là bà chị rồi.
“Người anh em, chuyện hôm nay cảm ơn ngươi rất nhiều, thật sự may là nhờ có ngươi giúp đỡ.”
Đột nhiên, ông chủ Đường đang lấy khẩu cung nhìn thấy Dương chuẩn bị rời khỏi, vội vàng chạy lại, một phát nắm lấy tay hắn, nói với một dáng vẻ vô cùng cảm kích.
Dương Gian cười nói: “Nhận tiền làm việc, đó là chuyện đương nhiên thôi, ông chủ quá nghiêm trọng rồi.”
“Làm gì có chứ, cái mạng này của ta là được người anh em ngươi cứu về, đây là số điện thoại của kẻ hèn này, lần sau nếu có chuyện gì cần ta giúp đỡ, người anh em cứ mạnh dạn lên tiếng.” Ông chủ Đường lấy ra một tấm danh thiếp rồi nhét nó vào tay Dương Gian.