Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tất cả tay nắm tay, đi theo ta, đừng đi rời ra, ta có thể mang các ngươi rời khỏi tòa nhà dạy học này.”

Dương Gian hỏi:

“Trương Vĩ, mà sao trên tay của ngươi ướt nhẹp mồ hôi vậy?”

Mặt Trương Vĩ nghiêm túc nói:

“Mồ hôi? Trên tay ta làm gì có mồ hôi, Dương Gian, ngươi suy nghĩ nhiều, đây là nước tiểu đó biết chưa? Nước tiểu đồng tử dùng để trừ tà, mới sản xuất, còn nóng hổi đây, ngươi hãy cảm thụ rõ hơn đi nào.”

Trương Vĩ nói rồi cầm lấy tay của Dương Gian, bôi trét khí thế.

“Mợ nó, ngươi ghê tởm quá!” Dương Gian nói: “Đừng nắm tay ta, biến qua một bên đi!”

Trương Vĩ nói:

“Đừng vậy mà, ta không chê ngươi, lẽ nào ngươi ghét bỏ ta? Có ít nước tiểu thôi mà, có gì đâu, cùng lắm thì sau khi ra ngoài cho ngươi tiểu lại.”

Miêu Tiểu Thiện ở phía sau hỏi:

“Dương Gian, ngươi thật sự có biện pháp rời khỏi nơi này?"

Dương Gian mang theo bọn họ đi xuống dọc cầu thang, không có dấu hiệu gì là lạc đường, hắn nói: “Đương nhiên, cái gọi là Quỷ Vực thì ta đại khái mò rõ một chút, nơi này bị bóng tối bao phủ, người thường đi vào nơi này rất dễ dàng sản sinh ảo giác, thứ mà mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, nhưng có vài thứ ta vẫn chưa hiểu thấu. Nếu mọi thứ không thành vấn đề thì không khó ra khỏi đây, tạm dừng, đằng trước có tình huống!"

Dương Gian bỗng kêu một tiếng, lập tức ngừng lại.

Ở đầu cầu thang tầng một, Dương Gian trông thấy có mấy bạn học cùng lớp bị lạc đường, bọn họ giống như người gỗ đứng yên tại chỗ, thân thể thẳng tắp, cứng ngắc.

Là những người lúc trước đi theo Phương Kính rời khỏi.

Nhưng những người đứng ở đây chỉ là một phần trong đó, không phải tất cả mọi người.

"Là Triệu Cường?"

Vẻ mặt Dương Gian hơi thay đổi, ánh mắt dừng lại trên người một bạn học nam.

Triệu Cường này lúc trước là một trong những hung thủ cùng Phương Kính, Đoàn Bằng, Trịnh Phi đẩy Dương Gian vào nhà vệ sinh.

“Phương Kính không ở đây, nói vậy là những người này bị Phương Kính vứt bỏ?”

Dương Gian cau mày nghĩ:

“Nếu thế thì Phương Kính dùng lại chiêu cũ, hắn định lợi dụng mạng của những người này bám giữ ác quỷ."

Nếu đúng như vậy thì thật là báo ứng.

Dương Gian tiến lên vỗ nhẹ Triệu Cường kia, định hỏi rõ tình huống.

Triệu Cường đưa lưng về phía Dương Gian, cứng ngắc đứng ở nơi đó không nhúc nhích lúc này chậm rãi quay đầu lại, thân thể của hắn không xoay, đầu chuyển động với tư thế kỳ dị một trăm tám mươi độ, tiếp đó một đôi mắt màu xám tro chết lặng nhìn Dương Gian.

Dương Gian hết hồn lập tức thụt lùi mấy bước.

Chết . . . chết rồi?

Nếu đã chết thì tại sao còn có thể động?

Chẳng lẽ Triệu Cường cũng biến thành ác quỷ rồi sao?

Dương Gian cực kỳ cảnh giác, tâm lý căng thẳng hơn.

Nếu lại xuất hiện mấy con quỷ thì tàn đời thật.

Nhưng xác chết của Triệu Cường đứng đó, không có bất cứ động tác, chỉ chậm rãi quay đầu lại, sau đó tiếp tục đứng yên tại chỗ đưa lưng về phía mọi người.

“Không có phản ứng sao, xem ra hắn tạm thời không có uy hiếp.”

Dương Gian quan sát một lúc, trong lòng thở phào một hơi.

“Trương Vĩ, đi hướng này, phía trước có vật chặn đường, chúng ta đi vòng qua.”

Sau đó Dương Gian mang theo mấy người khác vòng qua những xác chết này.

Nếu Triệu Cường đã gặp kết cục như vậy thì Dương Gian cũng bỏ qua chuyện lúc trước Triệu Cường hành hung.

Người đã chết, xóa món nợ.

Nhưng đầu sỏ gây nên là Phương Kính.

“Oe kéc kéc!!!”

Bỗng dưng có tiếng hú rùng rợn quanh quẩn trong cầu thang, tiếng hú xuyên qua từng lớp bóng tối, bỏ qua Quỷ Vực ngăn trở, chui vào tai của mọi người.

Có học sinh giật nảy mình, lẩy ba lẩy bẩy hỏi:

“Âm . . . âm thanh gì vậy? Giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh nhưng hơi khác.”

Trương Vĩ bông đùa:

“Có lẽ là mẹ ngươi đang kêu ngươi về ăn cơm."

"Mẹ ngươi mới kêu kiểu đó, ta đoán tám chín phần mười cũng là quỷ."

"Biết còn hỏi cái đếch gì?!”

Trương Vĩ nói:

“Không phải quỷ chứ chẳng lẽ là người đẹp tìm ngươi xin một cuộc hẹn? Hiện tại chúng ta đang diễn phim kinh dị, ngươi tưởng là đang đi học sao?”

Trương Vĩ bây giờ là một ông anh táo bạo, tóm được đuôi của ai là đốp chát lại hết.

Dương Gian xịu mặt xuống, nói nhanh:

"Đừng lãng phí thời gian, đi mau, là Quỷ Nhi, thứ kia đuổi theo đến gần."

Đây là con quỷ chạy ra từ thân thể Châu Chánh, đặt tên là Quỷ Nhi.

Tuy không rõ mức độ nguy hiểm nhưng cũng siêu nguy hiểm.

Trương Vĩ sợ run bắn người, vội chạy trốn:

“Mợ nó, nói đến là đến thật sao! Treo cổ cũng cho có chỗ thở chứ!”

Mọi người tăng nhanh tốc độ, dưới sự dẫn dắt của Dương Gian lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi toà nhà dạy học.

Khó khăn lắm mới đi ra cầu thang như quỷ đánh tường, những người còn sống cảm giác hy vọng ở ngay trước mắt.

Nhưng giờ phút này.

Một em bé sơ sinh toàn thân màu xanh đen bò nhanh với tốc độ khủng bố mà quái dị dọc theo vách tường, trông như một con nhện.

Đôi mắt to đen ngòm, tròn trịa nhìn mọi người, trong mắt không có một chút tình cảm của loài người, chỉ có sự kỳ dị như vật chết.

Dường như nó nhận ra Dương Gian ở đằng trước, nó hú lên quái dị, vươn ra cánh tay chộp về phía Dương Gian.

Cánh tay trẻ sơ sinh mảnh nhỏ bị kéo dài kỳ dị dọc theo bóng tối nhanh chóng vươn tới.

Dương Gian đi ở đằng trước không có chú ý đến điểm này.

Bỗng dưng!

Dương Gian cảm giác luồng hơi âm trầm lạnh lẽo nhanh chóng đến gần sau lưng, loại cảm giác này giống hệt cảm giác lúc bị con quỷ trong WC đánh lén.

Dương Gian đang định ngoái đầu nhìn thì đột nhiên cảm giác sau gáy đau nhức, da thịt sau gáy bị mạnh mẽ xé mở, một con mắt màu đỏ xoay mấy vòng đột nhiên hiển lộ ra.

"A!!"

Đau đớn khiến hắn dừng bước chân, vịn vách tường một bên, suýt ngã xuống.

Một tiếng hú quái dị vang lên, cánh tay trẻ sơ sinh dọc theo bóng tối vươn tới đột nhiên ngừng lại sau lưng Dương Gian.

Một con mắt màu đỏ mọc từ sau gáy Dương Gian, nhìn chăm chú vào bàn tay trẻ sơ sinh duỗi qua, con mắt lóe tia sáng đỏ nhạt dường như chặn lại cánh tay đánh lén.

Quỷ Nhi xoay đầu nửa vòng, quái dị nhìn Dương Gian, cánh tay kéo dài chậm rãi rút về.

Có người hỏi:

“Dương Gian, sao đứng lại vậy?”

Đau đớn dần dần rút đi, Dương Gian thở hổn hển: "Không, không có việc gì, vừa rồi ta bị Quỷ Nhi đánh lén, may mắn không sao.”

Dương Gian bản năng sờ sau gáy, thầm rùng mình, hắn sờ được một con mắt.

Tầm nhìn từ sau lưng truyền vào não, giờ phút này hắn có thể nhìn thấy tình huống phía sau.

"Là thứ này cứu ta sao?”

Dương Gian nhớ lời Châu Chánh đã nói lúc trước, thầm nghĩ:

"Con mắt này cũng là một con quỷ, nó không ngừng bị kích động nên dần thức tỉnh, chờ khi đến cực hạn nào đó, ta sẽ bị con quỷ này giết chết, giống như Châu Chánh.”

Đây là cái gọi là người ngự quỷ sao?

Con người khống chế sức mạnh của ác quỷ.

Cũng bị ác quỷ khống chế.

Khóe môi Dương Gian cong lên nụ cười gượng gạo, thế này là sao chứ?

Cái giá đắt có được sức mạnh ác quỷ vẫn là sinh mệnh đếm ngược thời gian.

Quỷ Nhi đánh lén Dương Gian không thành công, dường như nó không bỏ cuộc, mà là bò nhanh từ đầu cầu thang lầu một xuống, với tốc độ quái dị đao không theo kịp, cuối cùng nó từ dưới đất nhảy lên, đột nhiên từ phía sau ôm lấy một vị bạn học nữ, hai cánh tay dài mảnh ôm cổ của bạn học nữ kia, cả người treo lên trên.

Bạn học nữ trợn to mắt, vẻ mặt hoảng sợ, nàng hét rầm lên, vội chộp lấy cánh tay siết cổ mình, muốn ném Quỷ Nhi xuống.

“Vương San San, ngươi . . . bị sao vậy?”

Bạn học ở bên cạnh hoảng sợ vô cùng, vội vàng cầm lấy di động chiếu hướng Vương San San.

Dưới ánh đèn, một cái đầu trẻ sơ sinh xiêu vẹo nhìn mọi người, cánh tay dài mảnh của nó có sức mạnh khủng khiếp mà người bình thường không thể sánh bằng siết chặt cổ của Vương San San, dường như muốn siết gãy cổ của nàng. Giờ phút này Vương San San muốn nói chuyện cũng không nói ra lời, nàng ngẩng cao đầu, gần như tắt thở, nghẹn mặt đỏ ửng, cực kỳ thống khổ, càng khó tin hơn là lúc da thịt của trẻ sơ sinh tiếp xúc với Vương San San thì hai bên dính vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK