“Vậy nên, cứ để người của ngươi đưa Triệu Tiểu Nhã đó ra khỏi thành phố như vậy sao?” Hốc mắt trống rỗng của Cao Minh cứ nhìn chằm chằm phía lưng Lưu Tư Nguyệt. Trong mắt hắn, đó không phải người thường. Bởi vì trên người Lưu Tư Nguyệt có luồng khí linh dị nồng nặc. Trong tầm mắt của hắn, người đó nổi bật như ngọn đuốc trong đêm đen. Dù cách xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngay. “Nếu ngươi lo lắng, ngươi có thể cử người theo dõi cô ta.” Dương Gian nói: “Với thủ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.