Dương Gian nhìn cửa chốt trực bảo an đóng kín, trong mắt lộ tia cảnh giác cao độ, hắn không dám tới gần bất cứ cánh cửa nào, ai biết sau khi mở cửa ra thì có thứ khủng bố nào nhảy ra hay không.
Hơn nữa . . . .
Nhìn bên ngoài vắng tanh thế kia thì hắn thầm hiểu dù bước ra khỏi trường học cũng vô dụng.
Chỉ cần vẫn ở trong Quỷ Vực thì đi đâu cũng như nhau.
Miêu Tiểu Thiện vừa tò mò vừa có chút sợ hãi lên tiếng:
“Bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao không thấy một người nào? Bình thường lúc này cổng trường sẽ có nhiều phụ huynh chờ đón đưa học sinh mới đúng chứ?”
Quả thực.
Bình thường vào lúc này ngoài cổng trường đã đông đúc biển người, xe cộ chen chúc nhau.
Nhưng bây giờ trống không chẳng có gì, trừ bọn họ ra không có một bóng người.
“Để ta ra ngoài nhìn xem."
Trương Vĩ xung phong nhận việc, trèo qua hàng rào bảo vệ, đi tới ven đường xe chạy.
Hắn dọc theo đường cái nhìn quanh, thấy phía cuối đường bị một lớp bóng tối vô cùng vô tận bao phủ, giống như đi thông địa ngục sâu thẳm.
Đường cũ nơi hắn đi ra cũng bị bóng tối bao phủ.
Nguyên một khu vực giống như là ngăn cách với thế gian vậy.
“Vô dụng, đi bộ kiểu này thì không ra ngoài được, đừng phí sức lực nữa.” Dương Gian nói.
“Vậy . . . vậy tức là chúng ta sẽ bị nhốt chết ở đây luôn? Ta . . . ta không muốn chết!”
Có nữ sinh đứt dây thần kinh ngồi bệch xuống đất, nước mắt ứa ra.
Bạn học nam khác tuy chưa tan vỡ nhưng ai đều thấy rõ nỗi sợ cái chết từ trong mắt đối phương.
Vương San San ở bên cạnh kéo cánh tay Dương Gian, đôi mắt to ngấn lệ mang theo cầu xin nói:
“Dương Gian, ngươi hãy nghĩ cách đi, ngươi cứu chúng ta với được không? Ta . . . ta không muốn lại gặp quỷ nữa.”
Dương Gian im lặng một lúc:
“Để ta suy nghĩ kỹ đã.”
Dương Gian không định đi tiếp, mà là ngồi xuống ghế đá bên cạnh, tạm nghỉ đã.
Một đường chạy trốn, hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Bỗng dưng!
Dương Gian cúi đầu nhìn di động của Trương Vĩ nằm trong tay mình.
“Lúc trước mọi người có thử gọi điện thoại cầu cứu không?”
Một bạn học trả lời:
“Ta . . . ta đã thử, cuộc gọi liên lạc được, nhưng mà . . .”
"Triệu Lỗi, nhưng mà cái gì hả?”
Triệu Lỗi im lặng một lúc, đáp:
"Không có âm thanh, đầu dây bên kia không có tiếng động nào, hơn nữa . . . bị kết nối, ta . . . ta không dám gọi nữa.”
Điện thoại không có âm thanh, nhưng bị kết nối đường dây.
Dương Gian thầm rùng mình.
Nơi này đang có quỷ, cộng thêm chuyện quái dị như vậy, đúng là không dám gọi điện thoại cầu cứu nữa.
“Nhưng lúc trong phòng học thì điện thoại còn có thể liên lạc, tình huống đó xuất hiện sau khi ra khỏi lớp không bao lâu.” Miêu Tiểu Thiện ở một bên bỗng nhắc nhở một câu: “Lúc trước Trương Vĩ đã gọi một cuộc điện thoại, kêu xe cứu thương."
"Đúng, không sai." Trương Vĩ gật đầu nói.
Ra phòng học không bao lâu . . . Tính thời gian thì hẳn là lúc Quỷ Vực lại xuất hiện, cũng là khoảnh khắc Dương Gian đến giữa hành lang tầng hai thì bóng đèn chớp tắt.
“Vậy à, để ta thử gọi cuộc điện thoại khác xem sao.”
Dương Gian bỗng nghĩ đến số điện thoại của một người, quyết định thử một chút.
Mở ra điện thoại của Trương Vĩ, vào diễn đàn kia, sau đó dùng điện thoại định vị vệ tinh mà Châu Chánh cho mình gọi vào một số máy.
138 . . . .
Đây là điện thoại của Lôi Điện Pháp Vương để lại trong diễn đàn.
Dương Gian muốn biết Lôi Điện Pháp Vương rốt cuộc có bị gì hay không, nếu Lôi Điện Pháp Vương gặp chuyện bất trắc thì di động rất có thể làm vật chứng nằm trong tay người ngự quỷ nào đó, dù sao có cảnh sát hình sự xử lý sự kiện linh dị giống như Châu Chánh, vậy thì rất có thể có người phụ trách vụ án này.
Cứ thử xem.
Di động không xuất hiện tình huống mất tín hiệu, ngược lại thuận lợi kết nối máy.
Nhưng tình huống tệ hại hơn trong tưởng tượng.
Reng reng reng! Reng reng reng!
Đầu dây bên kia vang tiếng chuông điện thoại, nhưng âm thanh quanh quẩn trong trường học yên tĩnh không tiếng động, truyền vào tai của mỗi người, tuy không quá lớn nhưng đặc biệt rõ ràng, rất là kỳ dị.
Tay cầm điện thoại của Dương Gian cứng ngắc.
“Di động của Lôi Điện Pháp Vương đó nằm trong trường học này?”
Con ngươi của Dương Gian bỗng co rút lại, vội vàng đứng lên, mang theo vẻ hoảng sợ nhìn quanh, bản năng tìm kiếm nơi phát ra tiếng chuông điện thoại di động.
Trên mặt hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cư dân mạng Lôi Điện Pháp Vương là bác sĩ khoa Cấp cứu tỉnh ngoài, gặp chuyện lúc đang lên mạng trong nhà mình cách chỗ này mấy trăm km, nếu tiếng chuông điện thoại di động của hắn vang lên ở đây thì có nghĩa là . . . hắn cũng ở đây.
Tút!
Nhưng giây phút này, đường dây kết nối, bên kia điện thoại không có âm thanh truyền đến.
Tuy nhiên cùng lúc đó, chuông điện thoại di động quanh quẩn trong trường học cũng biến mất theo.
Lúc này Dương Gian nhìn thấy một cửa sổ trên tầng ba tòa nhà dạy học nào đó lóe lên tia sáng di động mỏng manh, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng ở khung cửa ổ, dường như đang nhìn về phía nơi này.
“Chết tiệt!”
Dương Gian giật mình tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm người, vội cúp máy.