Không được, không được, nhất định không được chuyển tiền.
Ông chủ này uống một ngụm nước, rồi lại nghỉ ngơi một chút, tuy rằng cảm giác đầu óc vẫn còn quay cuồng choáng váng, cảm thấy như có cái thứ gì nhét vào trong đó, nhưng lại đỡ hơn lúc trước nhiều rồi.
Lúc nào đó vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút xem sao.
Tuy nhiên mười phút sau.
Dương Gian bước đi trên phố và điện thoại vẫn chưa nhận được thông báo chuyển khoản, hắn không chút do dự bấm số điện thoại gọi đi.
“Bóng đêm lạnh lẽo càng khiến nỗi nhớ nhung đong đầy thành sông…”
Điện thoại kêu lên, tiếng nhạc chuông lại một lần nữa vang vọng trong đầu ông chủ đó, sự thống khổ khi điện thoại rung lên trong đầu khiến ông ta đau đớn ngã vật xuống đất cả người co giật, miệng sùi bọt mép, máu tươi lại từ trong hốc mắt, lỗ mũi chảy ra.
“Ááá!”
Mười giây sau, Dương Gian lại cúp điện thoại.
Hắn lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi trên đường.
Mạng của tên gian thương này đã nằm trong tay hắn rồi, còn dám lừa hắn à? Từ từ chơi với ngươi vậy.
Lần này sau khi điện thoại gọi đi chưa được bao lâu, chưa đến mấy phút, lập tức đã truyền tới âm thanh “ting ting” tiền chuyển vào tài khoản rồi.
Là mười ngàn đồng đó!
Đồng thời, tiếng chuông một cái điện thoại khác của Dương Gian lại reo lên.
Sau khi điện thoại vừa kết nối đã truyền đến tiếng cầu xin tha mạng của tên gian thương đó: “Đại, đại ca, ngươi tha cho ta đi mà, tiền ta đã chuyển cho ngươi rồi đó, ngươi tha cho ta đi.”
“Tiền à? Tiền gì ấy nhỉ? Bên chỗ ta căn bản chẳng nhận được cái gì cả, ta thấy ngươi chắc chắn là chuyển nhầm số tài khoản nào khác rồi, vẫn còn ba phút nữa, tới lúc đó ta sẽ lại gọi điện thoại cho ngươi lần nữa, có điều lần này không phải mười ngàn, mà là hai mươi ngàn.” Dương Gian nói phét không biết ngượng mồm, nói xong bèn cúp luôn điện thoại.
Thích lừa đảo à, vậy thì tới đi, lừa gạt lẫn nhau xem thế nào.
Tên gian thương đó hiển nhiên là đã nếm được sự đau đớn rồi, rất nhanh lại chuyển vào hai mươi ngàn.
Điện thoại của Dương Gian lại lần nữa “ting ting” rung lên chuông báo chuyển tiền.
“Đại, đại ca à, lần này ta đối chiếu số tài khoản những ba lần rồi đó, ngươi đã nhận được chưa thế?” Tên gian thương lại gọi điện đến khóc lóc cầu xin.
Dương Gian nói: “Nhận thì đúng là nhận được rồi, cho nên mười phút này ta sẽ không gọi điện cho ngươi nữa, có điều hết mười phút lại gọi tiếp, vẫn là quy tắc cũ đó, mười ngàn nhá.”
Nói xong Dương Gian lại cúp điện thoại lần nữa.
Cái gì chứ?
Mười phút sau lại gọi điện đến tiếp sao?
Tên đó mà còn gọi nữa thì bản thân mình thật sự sẽ lạnh lẽo luôn rồi.
Tên gian thương trong cửa hàng nhỏ này bất lực khóc không ra nước mắt, hắn tự mình tát mình mấy cái, đáng chết, bản thân thật sự đúng là đáng chết mà, sớm biết thế thì đã không nên tham cái điện thoại đó, trước đây làm nhiều lần như vậy đều không gặp rắc rối gì, vẫn nghĩ là sẽ không sao, ai mà ngờ lần này gặp phải nhân vật lợi hại như thế này.
Ông chủ lại tiếp tục gọi điện thoại cho Dương Gian, muốn cầu xin hắn bỏ qua cho mình, giải quyết chuyện này dứt khoát cho xong.
Nhưng Dương Gian lại không hề bắt máy.
Có điều ông chủ nhỏ này chơi không lại, ông ta trực tiếp chuyển thẳng mười ngàn nữa vào tài khoản, sau đó mới gọi điện lại lần nữa, may quá lần này thì bắt máy rồi.
Một cú điện thoại thật là đắt mà.
Mười ngàn một cuộc.
“Đại ca, ngươi tha cho ta đi, ngươi quay lại đây, ta trả điện thoại cho ngươi là được chứ gì? Ngươi đừng hành hạ ta nữa có được không, hơn nữa ta cũng để ngươi lừa mất bốn ngàn rồi còn gì.” Ông chủ lại tiếp tục cầu xin.
Dương Gian nói: “Ông chủ ngươi trước đó không phải rất huênh hoang sao, lại còn hống hách đòi báo cảnh sát cơ đấy, nếu ngươi cảm thấy ta là lừa đảo vậy có thể báo cảnh sát bắt ta luôn bây giờ, ta đang lượn đường gần đây thôi, cứ như vậy nhé, mười phút tiếp theo nữa, lại mười ngàn.”
Nói xong, Dương Gian lại cúp điện thoại.
Sau khoảng bảy tám phút gì đó, lại mười ngàn nữa được chuyển vào tài khoản.
Ông chủ đó lại gọi điện thoại tới, lần này hắn khóc lóc còn dữ dội hơn nhiều: “Đại ca, ta cầu xin ngươi đấy, ta quỳ xuống dập đầu lạy ngươi luôn, ngươi là người tốt, ngươi tha mạng cho ta lần này đi, ta đáng chết, ta không nên gạt điện thoại của ngươi, không nên huênh hoang ngang ngược như vậy, lần này trở về ta sẽ đi tự thú, ta sẽ đi ngồi tù, ngươi thấy thế nào hả?”
“Ngồi tù hay không là chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta, ta chỉ đang làm một vụ làm ăn với ngươi thôi, cũng không ép buộc ngươi phải trả tiền, cứ như vậy đi nhé, mười phút nữa, lại mười ngàn.”
“Nhưng mà, nhưng mà trong thẻ của ta hết sạch tiền rồi.” Ông chủ nhỏ có chút tuyệt vọng nói: “Đã chuyển cho ngươi năm mươi ngàn rồi.”
“Không có tiền cũng không sao, ta có biết mấy cái app vay tiền trên mạng, tuy rằng tiền lãi có hơi cao một chút, nhưng mà giải ngân rất nhanh, rất có uy tín, ta tin rằng những cái này sẽ rất thích hợp với ngươi… Nếu trong mười phút tiền vẫn chưa vào tài khoản, ta sẽ tặng ngươi một khúc “Lạnh lẽo”. “Dương Gian nói.
“Ngươi, ngươi đây là ăn cướp rồi.” Giọng nói của ông chủ nhỏ đều đang run rẩy rồi.
Dương Gian lại nói: “Đừng nói lung tung như vậy, ăn cướp cũng không nhanh như vậy đâu, cứ vậy đã nhé, cái di động này của ta sắp hết tiền điện thoại rồi.”
“Tút…”