Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới vào, sắc mặt Dương Gian đã có chút biến đổi.

Lờ mờ có một mùi hôi thối bay tới, mùi hôi này rất nhạt, như có như không, nhưng lại cực kỳ đặc biệt, bởi vì mấy ngày trước Dương Gian đã ngửi được mùi này ở trường học.

Đây là… Thứ mùi hôi thối của xác chết sau khi bị thối rữa.

Ánh mắt Dương Gian khẽ động, nhìn về phía bên trong trung tâm thương mại.

Ngoại trừ một khoảng trước cửa vẫn bật đèn, những chỗ khác vì trung tâm đã ngừng kinh doanh nên đèn không được bật, cả một vùng tối tăm, khiến cho người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.

Không biết có phải ảo giác hay không, Dương Gian lờ mờ cảm nhận được ở những chỗ sâu xa tăm tối bên trong trung tâm thương mại, có thứ gì đó từ trong bóng tối đang nhòm ngó mình.

“Tạch, tạch, tạch!”

Đột nhiên, tiếng bước chân giòn giã vang lên trong màn đêm trước mắt, vang vọng trong trung tâm thương mại vắng vẻ này.

Một bóng đen từ xa tới gần, dần dần đi về phía này.

Dương Gian theo bản năng trở nên căng thẳng, hơi thở cũng gần như im bặt, cái thứ đó là… Quỷ sao?

Đến gần rồi, càng ngày càng gần rồi.

Nó đang đi thẳng đến chỗ mình, không hề có chút do dự nào.

“Xin lỗi, mấy ngày này trung tâm thương mại đang sắp xếp lại, không kinh doanh, nếu ngươi muốn mua gì đó có thể đến siêu thị nhỏ trước mặt kia.”

Từ trong bóng tối, một thanh niên gầy gò mặc bộ đồng phục bảo vệ bước ra.

“Hửm? Ngươi cứ nhìn chăm chăm vào ta như thế để làm gì?” Người bảo vệ trẻ nhìn Dương Gian nói với một vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“…” Dương Gian trầm mặc một lúc rồi nói: “Đại ca à, vừa nãy ngươi đã đi đâu vậy?”

“Đi vệ sinh thôi, sao vậy, có chuyện gì à?” Người bảo vệ trẻ hỏi lại.

“Tại sao nhà vệ sinh lại không mở đèn?”

Người bảo vệ trẻ đáp: “Tiền điện rất đắt, ông chủ không cho phép bật, nếu như ngươi không có việc gì thì mau chóng rời khỏi đây, chỗ này giờ không kinh doanh, nếu như có người chạy vào ta sẽ gặp rắc rối đó, lần trước có đứa trẻ con chạy vào đây, phải tìm mất nửa ngày làm ta suýt nữa thì mất việc.”

Dương Gian nói: “Ta không phải đến mua đồ, ta là đến tìm ông chủ chỗ các người.”

“Ông chủ hôm nay không có ở đây.” Người bảo vệ trẻ nói.

“Vậy thì khoảng lúc nào sẽ tới?” Dương Gian hỏi.

“Ông chủ đi công tác rồi, qua hai ngày nữa mới về.” Người bảo vệ trẻ lại hỏi: “Ngươi hỏi nhiều như thế để làm gì, không phải đến để kiếm chuyện chứ?”

Dương Gian nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải, ta đến để ứng tuyển.”

Cái gì, ứng tuyển sao?

Người bảo vệ trẻ đó đánh giá Dương Gian một lượt rồi hỏi: “Ngươi có biết trung tâm thương mại này đã xảy ra vụ án có người mất tích rồi không? Những người bị mất tích trong trung tâm thương mại đó đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”

“Trước đó thì không biết, nhưng giờ thì biết rồi.” Dương Gian nói.

“Đã biết mà ngươi vẫn còn dám đến đây ứng tuyển à?”

“Tiền lương cao như vậy sao lại không dám đến, cũng chỉ là mất tích thôi mà, cũng có phải bị quỷ ám đâu chứ.” Dương Gian nói.

Người bảo vệ trẻ đáp: “Vậy ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ chị Lệ, nàng phụ trách việc tuyển dụng nhân viên ở đây.”

Dương Gian đi theo người bảo vệ trẻ qua đó.

Tại một cửa tiệm nhỏ trong trung tâm thương mại, bốn năm nhân viên ở đây đang ngồi trên ghế sô pha, có người đang xem ti vi, có người đang nghịch điện thoại, bọn họ không có chuyện gì để làm, ai nấy đều trông có vẻ buồn chán.

“Chị Lệ, có người đến ứng tuyển.” Người bảo vệ trẻ nói.

Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục nhân viên ngẩng đầu lên, nàng đứng dậy mỉm cười rồi nói: “Trung tâm thương mại qua một thời gian nữa sẽ mở cửa, giờ đang trong giai đoạn thiếu người, trước mắt bên phía nhân sự tương đối nới lỏng, không có yêu cầu gì đối với học lực hay kinh nghiệm, lương tháng là sáu ngàn, bao ăn ở, có điều thời gian làm việc tương đối dài, nếu như không có vấn đề gì, khoảng khi nào thì ngươi có thể bắt đầu đi làm được?”

Dương Gian suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay là được rồi.”

“Thời gian thử việc là ba ngày, về vị trí làm việc ngươi có yêu cầu gì không, ở chỗ chúng ta tiếp tân, mua bán, thu ngân, bảo vệ… Đều thiếu người.”

Chị Lệ lại nói qua một vài yêu cầu, còn có cả thời gian làm việc.

Dương Gian cũng không để tâm lắng nghe, tâm tư của hắn hoàn toàn đặt ở chỗ khác, hắn đến đây không phải vì công việc, mà là để gặp mặt ông chủ ở đây, sau đó kiếm một khoản chi phí.

“Ta cũng không có kinh nghiệm làm việc gì, vẫn là ứng tuyển vị trí bảo vệ thì hơn, à đúng rồi, trước đó ở bên ngoài ta có nhìn thấy có người dán tờ rơi quảng cáo, bên trên viết là ông chủ muốn mời đại sư, đạo sĩ gì đó đến đây trừ tà, làm pháp sự, có phải có chuyện này không?”

Nụ cười của chị Lệ lập tức thu lại, nói: “Đúng là có chuyện như vậy, có điều chuyện này không liên quan gì đến các ngươi, ngươi là nhân viên mới đến, tự giới thiệu trước một chút đi, mọi người cùng làm quen với nhau.”

Nàng ta hình như đang cố ý lảng tránh chủ đề này.

Dương Gian cảm thấy trung tâm thương mại này chính xác là tồn tại vấn đề gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK