Hôm sau Dương Gian đã tỉnh dậy từ rất sớm.
Từ sau khi trở thành người ngự quỷ, trong cơ thể có thêm con mắt quỷ kia, hắn dần dần phát hiện cơ thể mình có chút thay đổi.
Đặc trưng rõ ràng nhất chính là hắn phát hiện thời gian ngủ của mình càng ngày càng ít, nhưng tinh thần lại không thấy mệt mỏi.
“Mới ngủ có sáu tiếng thôi mà?”
Dương Gian rửa mặt, nhìn vào bản thân trong gương.
Hắn không hề tiều tụy, ngược lại trên người còn tỏa ra một loại khí chất lạnh lùng người lạ đừng đến gần, đến bản thân hắn còn cảm thấy có chút xa lạ với chính mình.
Dương Gian lại nhìn tờ giấy đỏ trên mu bàn tay kia.
Qua một đêm, hắn không cảm nhận được sự giày vò của Quỷ Nhãn thức tỉnh, ngược lại ngủ rất yên ổn.
Nhưng trên tờ giấy đỏ lại thêm một vết nứt nổi bật chẳng ra làm sao cả.
“Tờ giấy đỏ này không giải quyết tận gốc vấn đề được mà? Hay là tại vì nó chỉ là một mảnh vụn, không hoàn chỉnh?” Dương Gian thu hồi ánh mắt, không tự chủ được mà vò đầu.
“Xem ra muốn giải quyết tình trạng dở sống dở chết này của mình không dễ dàng như tưởng tượng nhỉ.”
Cũng đúng.
Kiếp nạn lớn mang tính toàn cầu, sự kiện linh dị đang xảy ra ở khắp nơi trên thế giới.
Tất cả những người trở thành người ngự quỷ đều không tìm ra biện pháp để sống tiếp, mỗi một mình mình sao có thể nghĩ ra được.
Giấy đỏ có thể áp chế ác quỷ thức tỉnh cũng chỉ là bản thân đánh bậy đánh bạ vớ được mà thôi.
“Khoan, đợi đã.”
Dương Gian đột nhiên nhớ đến tấm giấy da dê đó.
Hắn mò từ trong túi ra tấm giấy da dê lúc nào cũng mang theo người đó, rồi mở ra xem thử.
Trên giấy da dê có một dòng chữ:
Hôm nay ta thức dậy từ rất sớm, dần dần phát hiện cơ thể mình bắt đầu bị Quỷ Nhãn ảnh hưởng rồi, loại ảnh hưởng này diễn ra âm thầm, bởi vì ta phát hiện mấy ngày gần đây ngủ càng ngày càng ít... Nếu cứ như thế này ta đoán rất nhanh có thể cả ngày từ sáng đến tối không cần ngủ nữa.
Nghe nói quỷ chính là không cần đi ngủ, có lẽ điều này là thật.
“Trước đây lúc ta có được ngươi từ tay Phương Kính, hắn đã nói ngươi biết cách để người ngự quỷ có thể sống sót? Ta nghĩ chắc là hắn không lừa ta, cho nên ngươi chắc chắn nắm được manh mối then chốt.”
Dương Gian nhìn chằm chằm vào tấm giấy da dê: “Nếu ngươi chịu nói cho ta biết ta sẽ xem xét lại lần nữa sự tồn tại của ngươi.”
Tấm giấy da dê lại hiện lên nét chữ: Ta rất muốn tiếp tục sống, sự đau đớn khi trở thành người ngự quỷ ta đã từ từ cảm nhận được rồi, sự áp bức của cái chết đó, sự lo lắng ác quỷ sẽ thức tỉnh, còn có sự thay đổi của bản thân....Đây không phải những thứ mà ta ở tuổi này nên chịu đựng, hôm nay ta cuối cùng cũng không nhịn được đi dò hỏi lần nữa tấm da người cổ quái kia, nhưng lại không nhận được đáp án mà mình muốn.... Tấm da người đó không hề nói cho ta những tin tức hữu dụng gì.
Hoặc có thể, tấm da người này đang ẩn giấu bí mật gì đó, nhưng lại không chịu nói.
Nó cuối cùng đang giấu giếm điều gì?
Dương Gian nhìn thấy những chữ trên này, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Lúc còn ở trường có lúc hắn đã từng cảm thấy tấm giấy da dê này có ý thức của riêng nó, nhưng từ sau khi rời khỏi trường, nó liền mất đi tác dụng chỉ dẫn phương hướng cho mình.
Ngày đó trong Quỷ Vực của lão già kia nếu không có sự chỉ dẫn của tấm giấy da dê, Dương Gian không có cách nào sống sót rời khỏi đó cả.
“Nếu cái thứ đồ nhà ngươi không để lộ cho ta chút tin tức nào, vậy ngươi chẳng còn tác dụng gì nữa, chi bằng đốt quách đi cho rồi, tránh việc cả ngày đều mang theo tấm da người, sợ chết đi được.”
Sau khi Dương Gian vệ sinh mặt mũi xong bèn cầm lấy thứ đồ quỷ quái này vứt lên bếp ga.
Bật lửa.
Nhưng mà dưới ngọn lửa của khí đốt tự nhiên, tấm giấy da dê này vẫn không hề sứt mẻ.
Lửa căn bản không thể đốt cháy được vật này.
“Dương Gian, ngươi đang đốt cái gì đó, nấu mì à?”
Lưu Cường ngửi được mùi khí đốt liền chạy từ trong phòng ra.
Dương Gian nhìn vào tấm giấy da dê vẫn còn nguyên vẹn đó, khẽ nhếch mép: “Không đốt gì cả, chỉ là muốn thử xem cái bếp này có dùng được hay không thôi.”
“Nếu nấu mì chỗ ta còn có xúc xích đấy.” Lưu Cường nói.
“Ta cũng có.”
“Quả nhiên vẫn nên đem vật này đi chôn ở chỗ người khác không bao giờ tìm thấy được.” Dương Gian khẽ chau mày.
Bản thân đã muốn chết, cũng tuyệt đối không thể giữ lại cái thứ quỷ dị như vậy được.
Đúng lúc hắn chuẩn bị cất tấm da người này đi trước đã.
Đột nhiên, bên trên lại hiện ra một dòng chữ: Ta không thể tìm thêm bất cứ thông tin nào có ích từ tấm giấy da dê này nữa, đối với dự định sau này, ta tính sẽ vất tấm giấy da dê này đi, cũng không được để người khác tìm thấy. Nhưng ta đang nghĩ, nếu có thể dùng tấm giấy da dê này bắt được một con quỷ, có lẽ sẽ có thể lấy được đáp án mình mong muốn.
“Bắt quỷ? Ta thấy ngươi đang muốn lừa ta đi chết thì có.”
Dương Gian ngó qua một cái, cũng không tin những lời ma quỷ trên đó, chỉ đem cất nó đi, định qua hai ngày nữa tìm chỗ chôn nó.
Hai tiếng đồng hồ sau.
Trung tâm thương mại mở cửa rồi.
Tuy rằng vẫn trong trạng thái ngừng kinh doanh, nhưng Dương Gian và Lưu Cường vẫn phải làm việc.
Vào lúc tám giờ rưỡi bọn họ bắt đầu tuần tra.
“Đúng rồi, thang máy hôm qua đóng rồi nhỉ? Sao giờ lại mở ra nữa rồi.” Dương Gian đứng trên thang cuốn, đột nhiên nhớ ra hôm qua hai người họ tắt điện nguồn xong mới trở về nghỉ ngơi.
Theo lý mà nói sáng sớm thế này thang máy không thể nào mở mới đúng chứ.
“Chị Lệ có chìa khóa ở đây, ngươi xem cửa trung tâm thương mại đã mở rồi, nghe nói hôm nay có khả năng ông chủ sẽ về, hoặc có thể chị Lệ đã chuẩn bị từ trước, ngươi cứ quan tâm nhiều đến chuyện này làm gì thế nhỉ?” Lưu Cường có chút buồn bực hỏi.
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Dương Gian nói.
Hôm nay đèn ở trung tâm thương mại chính xác đều đã bật lên hết rồi, so với thường ngày tối như hũ nút có chút khác biệt.
Sau khi tuần tra một vòng, Dương Gian cũng không phát hiện ra chuyện gì.
Tất cả đều bình thường.
Nhưng chính vì loại bình thường thế này, ngược lại khiến cho Dương Gian có chút bất an.
Nếu như đến cả hắn đều không tìm ra được vấn đề ở đâu, vậy thì trung tâm thương mại này không thể tồn tại sự kiện linh dị mới đúng, nhưng sao lại có người mất tích chứ?
Hơn nữa Dương Gian vẫn luôn cảm thấy trong trung tâm thương mại này có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng lại không thể nói rõ được.
Có điều chính vào khoảng mười giờ đúng.
Vài chiếc siêu xe dừng ngay trước cửa trung tâm thương mại.
Một đám người từ trên xe bước xuống.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên vóc dáng hơi thấp bé, mặc một bộ vest.
“Ông chủ đến rồi, ngươi cẩn thận một chút, gần đây trung tâm thương mại ngừng kinh doanh, tính khí ông chủ không được tốt lắm.” Lưu Cường thấp giọng nhắc nhở một câu.
Người đàn ông trung niên thấp bé này họ Đường, tên là Đường An, là ông chủ của trung tâm thương mại này, lúc trước làm về bất động sản, mấy năm gần đây chuyển nghề, mở ra trung tâm thương mại này.
“La đại sư đây chính là trung tâm thương mại của ta, vẫn mong ngài xem qua thử, chỗ này rốt cuộc có vấn đề gì, gần đây gần như ngày nào cũng có người mất tích? La đại sư cẩn thận bậc thềm…”
Ông chủ Đường cười lấy lòng, dẫn theo một người đàn ông khoảng tầm năm mươi tuổi mặt mày bóng loáng đi vào.
Theo sau là năm ba người tùy tùng.
Người đàn ông được gọi là La đại sư này đột nhiên ra hiệu một chút rồi nói: “Không thể vào bằng cửa chính, phải tìm cửa khác mà vào, trung tâm thương mại này của ngươi còn cửa nào khác không?”
“Có, có, có một cửa dùng để giao hàng.” Ông chủ Đường vội vàng trả lời.
“Vậy thì từ lối đó vào trong xem thử.” La đại sư nói.
Dương Gian đứng ở cửa chứng kiến hết cảnh tượng này, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đây rõ ràng là một tên giang hồ bịp bợm.
Chú trọng một cách mù quáng, chỉ giỏi đi lừa gạt người.
Tất cả mọi người đều ra vào bằng cửa chính, khách hàng cũng vậy, đến lượt cái người được gọi là đại sư này thì lại không được? Cho dù có quỷ đi nữa thì lúc mình tuần tra cũng phải phát hiện ra rồi.
Trừ phi La đại sư này cũng là người ngự quỷ, hơn nữa bản lĩnh còn lớn hơn mình.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ hắn mặt mũi bóng loáng, tràn đầy sức sống thế kia, hiển nhiên không thể nào là người ngự quỷ được.
“Các người ở lại đây trông chừng, đừng để người khác tiến vào, đợi lát nữa có chuyện gì ta sẽ gọi.”
Chị Lệ lúc này vội vàng chạy tới, nói xong một câu bèn dẫn theo vài đồng nghiệp nữ tiến lên trước chào hỏi ông chủ.
La đại sư tiến vào trung tâm thương mại bằng cửa bên, dẫn theo đám người ông chủ Đường, giám đốc, chị Lệ thong thả lượn vòng quanh trung tâm thương mại, nhìn trái ngó phải, sau đó gật gật đầu bày ra vẻ mặt trong lòng đã biết rõ mười mươi rồi, giống như đối với những chuyện cổ quái xảy ra tại trung tâm thương mại đều đã hoàn toàn hiểu rõ vậy, cũng không biết rốt cuộc hắn đã làm rõ được chuyện gì.
Hay là trong lòng đã nghĩ xong kịch bản.
Dương Gian không có hứng thú, tuy rằng hắn biết La đại sư này là một tên giang hồ bịp bợm, nhưng cũng không đi vạch trần hắn.
Nếu thật sự không có sự kiện linh dị nào, vậy một triệu này cũng chỉ có thể để tên giang hồ bịp bợm này kiếm được, dù sao cũng không đến lượt mình.
“Hửm?”
Có điều, chính tại lúc này, mũi của Dương Gian khẽ động, lại ngửi được một mùi hôi thối nhàn nhạt của xác chết.
“Cái mùi đó lại xuất hiện rồi, lần này có vẻ… Rất gần, bởi vì so với lần trước mùi còn nồng hơn một chút.”
Dương Gian quay người đi tuần tra, trong trung tâm thương mại vẫn rất yên tĩnh bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả.