Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa trẻ?

Vương Bân nhớ lại từng dấu tay trong phòng tắm đó, không phải chính là dấu tay của đứa trẻ sao?

“Ngươi cho rằng trong nhà ta bị quỷ ám rồi?”

Vương Bân nói: “Giờ ta đang rất nghiêm túc hỏi ngươi, vẫn mong ngươi đừng đem chuyện quỷ ám gì đó để qua mặt ta, hiện giờ tình hình của San San rất không tốt, nếu ngươi biết một chút gì đó vẫn hy vọng ngươi nói hết sự thực cho ta biết, đương nhiên để báo đáp, ta cũng sẽ không để ngươi phải thiệt thòi.”

Ông ta là một người thành đạt trong xã hội, sao lại có thể đi tin mấy chuyện vô căn cứ như quỷ ám này chứ.

Dương Gian bắt đầu trở nên trầm ngâm.

Từ giọng điệu và cả thái độ của Vương Bân trong điện thoại, Dương Gian có thể phán đoán ra được, bên phía Vương San San chính xác là đã gặp quỷ rồi.

Mà rất có thể chính là Quỷ Nhi từ trong trường học thoát ra.

Chỉ là không có đạo lý này chứ.

Mức độ đáng sợ của Quỷ Nhi đó tuy rằng không bằng được lão già gõ cửa kia, nhưng Vương San San cũng chỉ là một người bình thường, nếu thật sự gặp phải nó thì không thể sống đến bây giờ.

Quỷ giết người làm gì có chuyện thương lượng trước với ngươi.

“Alo, ngươi nghe thấy gì không?” Vương Bân nghe thấy đầu dây bên này Dương Gian không nói gì lại hỏi lại.

Dương Gian định thần lại rồi nói: “Chuyện của Vương San San ta có thể giải quyết được, có điều đây là một chuyện rất phiền phức, lần trước miễn phí cứu con gái ông, thiếu chút nữa không còn sống để ra khỏi trường rồi, nhưng lần này ta không có ý định nói chuyện tình nghĩa, cũng sẽ không giúp đỡ miễn phí, cho nên chú Vương à, chú ra một cái giá đi, thay các người giải quyết chuyện này các ngươi định chi ra bao nhiêu tiền?”

Bên đó Vương Bân cũng sững sờ một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được, lập tức nói: “Nếu như San San có thể khôi phục lại như bình thường, ta có thể đưa riêng cho ngươi hai mươi ngàn tiền phí trả thêm, đương nhiên, nếu ngươi không thể giúp được con gái ta, vậy một đồng cũng đừng mong lấy được.”

Không ngờ cái cậu học sinh tên Dương Gian này lại lõi đời như vậy, đều biết nhận tiền mới làm việc rồi.

Lúc này giọng điệu của ông ta đã có sự xa cách rõ ràng.

“Hai mươi ngàn? Ta còn cho rằng ông sẽ nói là hai trăm cơ đấy, hai mươi ngàn quá ít rồi, chuyện này rất nguy hiểm, không hề đơn giản như ông tưởng tượng, nếu như ta không ra mặt, không chỉ là Vương San San, có lẽ cả nhà ông đều sẽ chết, cái thứ đó giết người không hề nương tay chút nào đâu.” Dương Gian nói.

Nếu như phải đối phó với Quỷ Nhi đó Dương Gian sẽ phải dùng đến sức mạnh của ác quỷ.

Mà như vậy lại càng đẩy nhanh thời gian thức tỉnh của quỷ dữ.

Nói một cách khác cái này gọi là lấy mạng ra để giúp đỡ.

Hi sinh bản thân, soi sáng cho người khác, đó chính là ngọn nến.

Dương Gian nhất định phải kiếm một khoản phí dịch vụ, hơn nữa, nhà Vương San San khá giàu có, bản thân mình ngược lại nghèo rớt mồng tơi.

“Năm mươi ngàn, ngươi thấy thế nào?” Vương Bân hỏi lại.

“Xem ra chú Vương vẫn chưa hiểu rõ nội tình trong nghề của những chuyện như thế này trên thị trường, ở nước ngoài giải quyết một sự kiện tương tự thế này ít nhất cũng phải năm triệu đô la Mỹ trở lên, có điều ta làm người cũng rất công bằng, nể tình là bạn học, năm trăm ngàn.” Dương Gian nghiêm túc nói.

“Mẹ kiếp, năm trăm ngàn, ngươi thèm tiền đến mức phát điên rồi sao, còn có mặt mũi nói nể tình bạn học.” Vương Bân tính khí tốt đến đâu nghe đến cái giá này cũng không nhịn được mà nổi nóng.

Dương Gian lại không hề tức giận mà cười nói: “Chú Vương, ông không cần tức giận như vậy, với điều kiện gia đình nhà ông năm trăm ngàn tuy rằng có hơi tiếc của một chút, nhưng không phải là không có, dù sao một căn hộ nhà ông ít nhất cũng có giá bốn triệu trở lên rồi. Được rồi, nói chuyện điện thoại đến đây thôi, chú Vương cứ suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời, tố nhất là nhanh lên một chút.”

“Bởi vì nếu để muộn thì không phải Vương San San chết rồi thì chính là ta cũng ngỏm rồi. Ta sống không được bao lâu nữa, còn có mẹ già phải nuôi, kiếm được số tiền này của ông là dùng mạng đổi lấy, không dễ dàng gì, nếu như để muộn, đến lúc đó các người nếu muốn tìm người giúp đỡ thì không phải chỉ là chuyện bỏ tiền ra có thể giải quyết được đâu, ngoài ra sau này đừng gọi vào cái điện thoại này nữa, gọi vào số khác của ta là được, cái điện thoại đó gọi điện không mất tiền.”

Nói xong Dương Gian nói cho Vương Bân số điện thoại định vị vệ tinh của Châu Chánh, sau đó trực tiếp cúp máy.

“Anh bạn, cái đống điện thoại này của ngươi gộp hết tất cả lại, ta trả ngươi năm ngàn.” Ông chủ lúc này mới nói.

Năm ngàn á?

Dương Gian đặt điện thoại xuống cau mày hỏi lại: “Sao lại ít vậy? Ông chủ đang đùa đấy à.”

“Mấy cái điện thoại này của ngươi đều không đáng tiền, ví dụ như cái điện thoại Fruit đời mới nhất này còn là hàng giả nữa.” Ông chủ nói: “Không tin ta tháo ra cho ngươi xem.”

Nói xong ông chủ thật sự tháo luôn cái điện thoại đó ra, quả nhiên là hàng giả.

Hàng giả à?

Mẹ kiếp cái tên gian thương chó má này.

Di động của Trương Vĩ là thật hay giả hắn lại không biết hay sao?

Sắc mặt Dương Gian trầm xuống: “Ông chủ, vừa nãy không phải ngươi tranh thủ lúc ta đang gọi điện thoại mà lén tráo hàng rồi chứ.”

“Chỗ này của ta làm ăn uy tín, sao có thể làm ra cái loại chuyện đó được, điện thoại của ngươi rõ ràng là đồ giả, nếu ngươi không muốn bán nữa thì cầm cả về, những cái điện thoại khác ta cũng không mua nữa.”

Ông chủ bày ra dáng vẻ thờ ơ, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, xua tay đuổi Dương Gian đi.

Dương Gian đứng thẳng dậy một tay nắm lấy vạt áo của hắn, hai con mắt đầy những tia máu phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, mang theo một loại quỷ dị mà lạnh lùng nói: “Cái tên gian thương nhà ngươi muốn chết phải không? Muốn chết cứ nói một tiếng, ta cho ngươi toại nguyện, đi lừa đảo lại dám lừa cả ta nữa à.”

Ông chủ nhìn vào ánh mắt đó của Dương Gian, toàn thân kinh hãi.

Đây là ánh mắt một con người nên có sao?

Lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào, lại có một loại quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK