Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Những người mất tích trước đây tất cả đều ở trong trung tâm thương mại, nhưng hiện giờ cũng đã không được coi là con người nữa rồi, hiện nay cả trung tâm thương mại đều cực kỳ nguy hiểm, ta khuyên ngươi nên lập tức phong tỏa chỗ này, còn nữa, đừng phái bất cứ ai vào đó, nếu không vào thì được nhưng không ra được đâu, hơn nữa vụ án này các ngươi phụ trách không nổi đâu, cứ để cho người ngự quỷ quốc tế phụ trách, chỉ là Châu Chánh đã chết rồi, người ngự quỷ mới vẫn chưa đến, đến lúc đó ta kiến nghị ngươi bàn giao vụ án này lại cho người ngự quỷ quốc tế là được.”

“Tóm lại, vẫn là nên giảm thiểu thương vong không cần thiết.”

Dương Gian xuất phát từ ý tốt mà khuyên như thế.

“Ta hiểu rồi.” Đội trưởng Lưu gật gật đầu, lập tức hiểu rõ tình hình ở đây.

Hắn lập tức cho nhân viên cảnh giới, cách ly chỗ này, đồng thời phong tỏa cả một khu vực gần xung quanh trung tâm thương mại.

“Bây giờ ta còn phải đi xử lý một số việc, cũng không làm phiền đến Lưu đội trưởng phá án nữa.” Dương Gian nói.

Đội trưởng Lưu cười khổ nói: “Ngươi lại nói đùa rồi, người phá án là ngươi mới đúng, ta chẳng qua cũng chỉ hỗ trợ mà thôi.”

Sau khi tự mình điều tra hồ sơ của Dương Gian, đội trưởng Lưu đã nhận định Dương Gian chính là một thành viên của tổ chức người ngự quỷ quốc tế rồi.

“Nghiêm Lực, đi thôi, cùng ta vào trung tâm thương mại.”

Dương Gian cũng không lãng phí thời gian nữa, ngay lập tức bắt tay vào hành động.

Đúng vậy, hắn đã suy nghĩ kĩ càng rồi.

Con quỷ này, nhất định phải bắt.

Bản thân hắn không thể nào trốn tránh cả đời được, trước mắt có một cơ hội tốt như vậy, nhất định phải thử.

“Loại người như chúng ta không có lựa chọn, nếu có cơ hội bắt buộc phải tóm lấy, nếu không chính là ngồi yên chờ chết.” Nghiêm Lực ngay lập tức bước tới nói.

“Đúng vậy, chúng ta thực sự không còn lựa chọn.” Dương Gian nhìn vào trung tâm thương mại u ám.

Trời, đã tối rồi.

Mà ngay tại lúc này, trong trung tâm thương mại không một bóng người, Giang Diễm vẫn đang trốn trong phòng camera giám sát ở tầng năm.

Nàng không dám ra ngoài, cũng không dám nhúc nhích động đậy gì lung tung.

Bởi vì cái xác không đầu của Lưu Cường đó vẫn đang quỳ trên đất, một cái đầu vẫn còn nằm lăn lóc ở một góc không xa.

Nếu Dương Gian không đến đón nàng, Giang Diễm chỉ có thể ngồi đợi ở trong phòng camera giám sát này.

“Cái tên Dương Gian này sao hắn vẫn chưa quay lại, hắn làm gì ở ngoài đó mà lâu đến như thế.” Giang Diễm vừa ngồi lục lọi xem lại video giám sát trước đó, vừa nhìn vào camera ở trước cổng, trên mặt không tránh khỏi vẻ hoảng hốt và sợ hãi.

Những người sống sót đều đã được cứu đi hết rồi, giờ chỉ còn sót lại mình nàng.

Giang Diễm sợ Dương Gian chỉ lợi dụng mình để cứu người kiếm tiền, cuối cùng sau khi xong việc sẽ bỏ mặc mình lại không thèm quan tâm đến.

“Alo, này, Dương Gian, ngươi có nghe thấy gì không thế? Alo.” Giọng nói của Giang Diễm đã có mấy phần nức nở: “Ngươi mau đến cứu ta đi chứ, ta nghe lời ngươi như vậy, ngươi không thể bỏ mặc ta được.”

“Đừng có làm ồn nữa, ta là một đứa trẻ con còn không khóc, một bà cô như ngươi hễ gặp chút chuyện là hết khóc lại làm loạn lên, ngươi chỉ có mỗi cơ thể là phát triển, còn trí não thì chẳng trưởng thành tí nào, xem có khác gì đứa bé không.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Gian.

“Đã tìm thấy chưa? Bộ mặt thật sự của con quỷ đó ấy? Nhân tiện ta cũng đến đón ngươi đây.”

Giang Diễm nghe thấy câu nói này của Dương Gian, ngay lập tức nín khóc tươi cười trở lại, trong chốc lát cảm thấy yên tâm vô cùng, nàng nói: “Không tìm được thân phận thật sự của con quỷ đó, nhưng ta xem được video giám sát con quỷ đó xuất hiện lần đầu tiên là ở một cửa hàng quần áo ở tầng năm.......”

Trong màn hình là một cửa hàng quần áo.

Thời gian ghi hình là buổi tối.

Cửa hàng quần áo đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi, tuy nhiên không biết là từ lúc nào, một cánh cửa trong cửa hàng quần áo, đã từ từ mở ra.

Trong video không thấy được người, chỉ có thể thấy được một cái bóng không rõ ràng.

Cái bóng này đi ra, dường như nó dừng lại một lúc trước một tấm gương, sau đó tất cả những con ma nơ canh ở xung quanh đột nhiên đều đồng loạt đổ xuống đất một cách quỷ dị.

Cái bóng người đó lại bước tới, gỡ lấy tay, chân, cơ thể từ trên người của cái đống ma nơ canh đó xuống, sau đó chắp vá chúng lại với nhau.

Cái con ma nơ canh được chắp vá này nếu không phải chân một bên ngắn một bên dài, thì là cơ thể quá nhỏ, hình như mãi vẫn không thể làm hài lòng cái bóng đen đó.

Nó đã ngồi chắp vá hơn hai tiếng đồng hồ.

Tất cả ma nơ canh trong cửa hàng quần áo đều đã bị nó tháo dỡ ra hết rồi.

Cho đến lúc cuối cùng nó cũng chắp vá ra được một con ma nơ canh có thân hình phải cao đến hai mét, người nhỏ, chân dài, tay dài có vẻ cực kỳ không cân đối.

Có điều con ma nơ canh này không có đầu.

Nhưng mà trong video giám sát có thể nhìn thấy cái bóng đen này cuối cùng lại chui vào bên trong cơ thể của con ma nơ canh, tiếp theo đó con ma nơ canh không đầu này lại cử động được rồi.

Nó lại đi tháo đầu của những con ma nơ canh khác xuống rồi đặt lên trên cổ của mình.

Nhưng hình như cảm thấy không phù hợp, cho nên cái đầu đó lại từ trên cổ lăn xuống đất, tiếp đó nó lại đi lấy đầu của con ma nơ canh khác gắn vào, những vẫn không thích hợp.

Con ma nơ canh không đầu này cứ thử đi thử lại nhiều lần, thời gian cứ trôi qua từng chút một, thấm thoát trời đã sáng rồi.

Các ông bà chủ bắt đầu lần lượt đến trung tâm thương mại để mở cửa kinh doanh.

Một bà chủ đến trước cửa hàng quần áo của mình.

Mà con ma nơ canh cao đến hai mét biết cử động kia, lại đứng ngay trước cửa sổ kính, không hề nhúc nhích.

Cùng với lúc bà chủ mở cửa bước vào, đầu con ma nơ canh cao hai mét đó cũng đang từ từ chuyển động cùng với nàng....

Cuối cùng nó xoay đủ một trăm tám mươi độ, cái đầu trên cổ con ma nơ canh này hình như cũng vẫn không thích hợp, cho nên cuối cùng lại rơi xuống đất, lăn lóc trên nền nhà.

Bà chủ quay lại nhìn một cái, sau đó lại bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trong cửa tiệm.

Mà chính tại lúc bà chủ vừa quay người lại, con ma nơ canh quái dị đó lại cử động rồi.

Cánh tay dài ngoẵng không cân đối đó giơ tay về phía bà chủ từ phía sau lưng....

“Đây là người bị hại đầu tiên sao?” Giang Diễm nhìn vào video với vẻ vô cùng căng thẳng.

“Nếu nói như vậy, con quỷ đó ........ đang ở trong cửa hàng quần áo rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK