Dương Gian quay đầu đi, hít thật sâu, hắn cố gắng hết sức bình ổn thân thể căng thẳng để vượt qua hoảng sợ trong lòng, tiếp đó bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, cầm di động bắt đầu tìm đường ra.
Không ngờ con quỷ này còn quanh quẩn ở đây, cứ tiếp tục ở lại thì Dương Gian không thể bảo chứng lần sau con quỷ đó có lựa chọn đánh lén mình hay không.
Lúc trước Phương Kính từng nói dùng người thì có thể tạm thời bám giữ quỷ.
Lúc trước chính mình bị đẩy vào là bởi vì Phương Kính muốn dùng tính mệnh của chính mình bám giữ con quỷ này.
Đã như vậy, Đoàn Bằng bị quỷ bắt đi rồi, chắc chắn có một khoảng thời gian cho lần sau con quỷ xuất hiện.
Nếu phân tích không sai, chính mình an toàn trước khi quỷ công kích đợt thứ hai.
Chỉ có thể cầu nguyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Dương Gian lập tức bắt đầu tìm kiếm đường ra khỏi đây.
Trịnh Phi thấy Dương Gian định đi thì lật đật muốn chạy theo:
“Dương Gian, ngươi đi đâu? Mang . . . mang ta đi cùng với!”
Dương Gian phớt lờ Trịnh Phi, lạnh lùng từ chối nói: "Tự ngươi nghĩ biện pháp, đừng đi theo ta, chẳng lẽ ngươi còn trông chờ ta mang ngươi rời khỏi nơi này à? Nên biết ta vào chỗ quỷ quái này đều là do các ngươi hại!”
Dương Gian nói xong sải bước nhanh hơn đi vào bóng tối.
Không trả thù ngay tại chỗ đã xem như nghĩ tình bạn học, con quỷ kia sau khi giết Đoàn Bằng chắc chắn sẽ đến tìm Trịnh Phi, để Trịnh Phi ở đây chờ chết đi, cũng có thể kéo dài thời gian cho chính mình.
Nếu quỷ lại lần nữa tập kích chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn Trịnh Phi.
Trịnh Phi giật nảy mình vội vàng đi theo, nhưng bốn phía đã không còn bóng dáng của Dương Gian, chỉ có bóng đêm vô tận.
“Dương . . . Dương Gian, ngươi ở đâu? Ngươi đi ra đi, lúc trước ta không phải cố ý, rất xin lỗi, ta xin lỗi ngươi . . . "
Hắn mang theo nghẹn ngào, hai tay quơ quào trong bóng tối nhưng không sờ được cái gì.
Tiếp tục đi một vòng.
Trịnh Phi rất nhanh phát hiện chính mình lạc đường.
Hắn không tìm được Dương Gian, định quay đầu về lại bên cạnh vách tường lúc trước, nhưng mãi không tìm được bức tường phía sau lưng.
Nơi này dường như đã không còn là nhà vệ sinh quen thuộc, mà là không gian hắc ám vô tận.
Hoảng sợ dần dần dâng trào trong lòng, nhấn chìm chút ít dũng khí còn sót lại của Trịnh Phi.
Rồi sau đó Trịnh Phi nghe tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng mình.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, không ngừng đến gần chỗ của hắn.
Giọng Trịnh Phi run rẩy dè dặt hỏi:
“Đoàn . . . Đoàn Bằng, là . . . là ngươi hả?”
Còn chưa nói xong.
Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch vươn ra từ tăm tối, theo sau lưng chộp lấy cần cổ của Trịnh Phi.
Lạnh như băng, cứng ngắc, không giống bàn tay của người sống.
"A!!" Một tiếng thét điên cuồng chói tai vang lên.
Nhưng Dương Gian không nghe thấy tiếng la đó, hiện tại hắn cũng đối mặt một vấn đề khó khăn.
Hắn lại bị lạc trong bóng tối.
"Nơi này tuyệt đối không phải nhà vệ sinh . . . ." Hắn rùng mình âm thầm nghĩ.
Bóng tối trước mắt không có cuối, con đường tiến lên trước đã dài hơn khoảng cách nhà vệ sinh rất nhiều.
Xem thời gian trên điện thoại di động thì đã qua hai mươi phút.
Hai mươi phút vẫn không ra khỏi nhà vệ sinh, thậm chí không đụng phải vách tường, bồn cầu thì căn bản là không phù hợp lẽ thường.
Điều duy nhất có thể giải thích là chính mình đi tới nơi chưa biết nào đó.
Dương Gian thầm sốt ruột:
“Chết tiệt, Quỷ Vực rốt cuộc là cái gì? Lúc trước giảng bài sao Châu Chánh không nói sơ chứ!”
Không có thông tin đầy đủ thì Dương Gian không thể phân tích ra cái gì, càng miễn bàn tìm được phương pháp phá giải Quỷ Vực này.
Tí tách tí tách!
Tiếng giọt nước chảy ra từ ống nước vang lên.
“Đợi đã, tiếng giọt nước đó . . . đã biến mất một khoảng thời gian, sao lúc này lại xuất hiện?”
Vẻ mặt Dương Gian hơi thay đổi, tiếp đó không chút do dự đi hướng phát ra tiếng giọt nước.
Có tiếng giọt nước từ vòi nước thì tức là nhà vệ sinh ở gần đây, chỉ cần trở về nhà vệ sinh quen thuộc kia liền có thể tìm được cánh cửa, tiếp đó rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Chết tiệt, nếu sớm chú ý điểm này thì tốt rồi.
Có phương hướng, trong lòng tăng lên niềm tin, Dương Gian cất bước nhanh hơn.
Nhưng chốc lát sau, Dương Gian nghe âm thanh báo điện thoại sắp hết pin, điều này khiến hắn giật nảy mình, do dự một chút, đành phải cắn răng tắt máy luôn.
So với bóng tối thì Dương Gian càng sợ là con quỷ quanh quẩn ở đây.
Còn chút xíu lượng điện nhất định phải để dành dùng vào lúc mấu chốt.
Mò mẫm đi trong tối, cẩn thận dè dặt.
Trong tối tăm chỉ có tiếng giọt nước tí tách vang lên, ngoài ra không có âm thanh gì khác.
Xung quanh yên lặng có chút đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở của mình đều nghe rõ ràng.
Dương Gian mới tắt đèn bước đi không lâu sau.
Đột nhiên!
Cộp cộp!
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên từ sau lưng Dương Gian, nặng nề mà vang rõ to.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, dần dần đến gần hắn.
Dương Gian bỗng chốc cả người cứng ngắc, toàn thân căng cứng, hắn đột nhiên mở đèn pin di động quay đầu nhìn qua.
Ánh đèn chiếu sáng vị trí cỡ 1m, phía sau trống không chẳng có gì, chỉ có bóng tối thăm thẳm.
Nhưng tiếng bước chân lại càng tới gần.
"Tuyệt đối không thể nào là Trịnh Phi và Đoàn Bằng.” Cơ mặt Dương Gian cứng ngắc.
Người sống thì không thể nào đi theo chính mình chuẩn xác như vậy trong bóng đêm.
Nếu không phải Trịnh Phi và Đoàn Bằng, như vậy tám chín phần mười là con quỷ quanh quẩn trong nhà vệ sinh.
“Đi mau!”
Dương Gian nghe tiếng bước chân càng gần hơn, thầm rùng mình, vội vàng tăng tốc độ.