Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Gian bình tĩnh nói: “Các nước nhất định đã sớm đầu tư một khoản tiền rất lớn để nghiên cứu, phân tích, sự tồn tại của quỷ …… cho dù là không thể phá giải được quỷ, cũng bắt buộc phải tìm ra cách thức để khống chế ác quỷ, mà cái loại nghiên cứu này nhất định đã đạt được một thành quả nhất định, chỉ là cách thức mà các nước nghiên cứu ra được có thể còn tồn tại thiếu sót rất lớn, cũng không ổn thỏa, thậm chí còn chứa đựng rủi ro tương đối lớn.”

“Cho nên đến thời điểm hiện tại các nước vẫn chưa công bố ra ngoài.”

“Nhưng cùng với sự kiện linh dị ngày một tăng, thế cuộc bắt đầu chuyển biến xấu, cho dù phương pháp không được hoàn thiện cũng bắt buộc phải công bố cho mọi người.”

“Nước ta có một câu nói, gọi là “Uống rượu độc để giải khát”.”

Nghiêm Lực trầm mặc một lúc rồi nói: “Trước đó ta chỉ là một nhân viên thủy điện, mấy chuyện quốc gia đại sự thế nào ta cũng không biết nhiều lắm, nếu như lần này có thể thành công, ta có thể giới thiệu ngươi đến một câu lạc bộ đặc biệt xem thử, những tin tức mà ta có được đều từ đó mà ra.”

“Câu lạc bộ gì thế?” Dương Gian hỏi.

“Một câu lạc bộ mà chỉ có người ngự quỷ mới có tư cách gia nhập, tuy rằng số người không nhiều, nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ rất lớn, mối quan hệ lại rất rộng, những thứ họ biết còn nhiều hơn ta rất nhiều.

“Vậy sao? Vậy thì có cơ hội thật sự phải đến đó xem cho biết.” Dương Gian nói.

Đồng loại có thể giao lưu với nhau, cũng chính xác là có lợi.

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, thấm thoát đã theo thang máy đến tầng hai của trung tâm thương mại, hơn nữa còn đang đi lên tầng ba.

Mà đi có hơi chậm.

Bởi vì còn phải cảnh giác với tình hình xung quanh.

“Những người đó …… dường như lại biến mất rồi.” Dương Gian ngẩng đầu lên xem thử, mấy con quỷ trước đó còn ở tầng năm mà giờ này lại không thấy đâu nữa rồi.

Trên mặt đất cũng chẳng để lại cái xác chết nào.

“Bọn chúng lại trốn đi rồi sao?” Nghiêm Lực nói.

Dương Gian nhắc nhở nói: “Không được quay lưng lại bất cứ con quỷ nào, quỷ trong trung tâm thương mại này sẽ tấn công người từ phía sau, chúng sẽ đổi đầu của mình với đầu của người khác …… trước đó lúc ở tầng năm chắc ngươi cũng đã từng gặp rồi, mà người bị đổi mất đầu, vẫn còn lưu giữ lại ký ức lúc còn sống, căn bản không nhớ được sự thực là bản thân đã bị đổi đầu rồi.”

“Nhưng chỉ cần đồng ý, bọn họ bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể biến thành quỷ.”

“Ngươi đã phát hiện ra quy luật này từ sớm sao? Vậy sao trước đó ngươi lại không nhắc nhở cho ta biết, còn muốn ta cùng trượt ra ngoài với bọn họ?” Nghiêm Lực kinh ngạc nói.

Dương Gian đáp: “Không phải là ta không tin vào năng lực của ngươi, là ta không tin mấy người kia, có một câu nói rất hay thế này, cây to thì phải có cành

khô héo, mà người đông kiểu gì chẳng lọt ra mấy thằng ngu, có một số người trí não của họ thật sự rất khó dùng ngôn ngữ có thể giải thích được, ngươi không biết được cái đám người rảnh rỗi thích đâm đầu vào chỗ chết đó xuất sắc thế nào đâu, không những sẽ hại chết bản thân, lại còn hại cả người khác.”

“Trước đó ta cũng chỉ là muốn ngăn chặn những việc ngoài ý muốn có thể xảy ra mà thôi, bảo bọn họ làm sâu róm có gì không tốt đâu, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, bọn họ trượt trên mặt đất vừa nhanh vừa ổn, lại còn rất vui vẻ nữa.”

“……….”

Nghiêm Lực được một phen cạn lời: “Được thôi, ta thừa nhận phương pháp này của ngươi là chính xác.”

“Vậy thì tốt rồi ……. Alo, bà chị Giang còn ở đó không? Chưa chết thì nghe rõ trả lời, chết rồi thì ta đến nhặt xác cho ngươi.” Dương Gian đột nhiên nói vào điện thoại định vị vệ tinh.

Giọng nói vừa căng thẳng lại vừa bực tức của Giang Diễm vang lên: “Ta còn chưa chết đâu đấy, ta đã nhìn thấy ngươi vào rồi, mau đến đón ta đi chứ, vừa nãy ta nhìn thấy cái xác chết đó của Lưu Cường nhúc nhích rồi, giờ ta cảm thấy tình huống có chút gì đó không ổn….”

“Vậy còn con quỷ đó? Chỗ đầu tiên mà nó xuất hiện là ở đâu?” Dương Gian hỏi.

”Trước đó ta xem video giám sát, con quỷ đó xuất hiện lần đầu tiên là ở một cửa hàng quần áo ở tầng năm, là một bóng người mờ nhạt, ta nhìn không rõ, bóng người đó tiến vào bên trong cơ thể của một con ma nơ canh, ta gửi ảnh của nó cho ngươi.” Giang Diễm nói.

Dương Gian lại nói: “Gửi vào điện thoại khác của ta, cái điện thoại này không có chức năng nhận ảnh.”

“Được rồi.”

Rất nhanh, cái smartphone của Dương Gian đã nhận được một tấm ảnh.

“Đây chính là hình dạng ban đầu của con quỷ đó sao?” Nghiêm Lực cũng ghé sang nhìn một cái.

Dương Gian hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị công cụ chưa?”

Nghiêm Lực lôi một cái hộp được đúc bằng vàng ròng ra, kích thước cũng tương đương với một cái hộp trang điểm, nhưng lại nặng và chắc chắn, ít nhất cũng phải nặng đến mấy kg, hơn nữa khi đóng vào thì vô cùng kín kẽ.

“Con quỷ này lớn như vậy, ngươi lại chuẩn bị cái hộp bé tí thế kia? Sao ngươi không chuẩn bị một trái PokeBall luôn đi.” Dương Gian nhìn Nghiêm Lực với dáng vẻ cổ quái.

Nghiêm Lực nói: “Giá vàng gần đây có hơi đắt, chỉ việc đặt riêng cái hộp này cũng tốn của ta hơn hai triệu rồi, trước đó kiếm được có một chút tiền đều đập vào đây cả rồi.”

“Đạo lý thì ta hiểu, nhưng mà lớn cỡ này thì cho dù để ngươi đựng tro cốt cũng chẳng vừa, ngươi nhét một con quỷ vào đó kiểu gì?” Dương Gian hỏi lại.

“Tuy rằng có hơi nhỏ thật, nhưng mà chen chúc một chút vẫn có thể nhét vào được, con quỷ đó không phải chỉ là một cái bóng thôi sao? Có thể cũng không có thực thể, cái hộp như thế này nhỏ một tí cũng chẳng sao đâu mà.” Nghiêm Lực nói.

“Cũng hết cách rồi, dù sao cũng đã đến rồi cũng đành nhắm mắt mà thử vậy.”

Dương Gian cũng không kén chọn nhiều nữa, chỉ có thể ôm thái độ thử đến xem có thể thành công giam giữ con quỷ này không,

Đã đến tầng năm rồi.

Hắn nhận ra được là cửa hàng quần áo nào.

Sau cánh cửa kính đang xếp la liệt một đống ma nơ canh to bằng hình người hỗn tạp, nếu không phải khuyết tay thì là thiếu chân.

Trước đó lúc Dương Gian đi tuần lần đầu tiên đã cảm thấy có chút kỳ lạ.

Con quỷ thật sự khởi xướng tất cả những chuyện này, ở ngay trong đó.

Thu lại vẻ khinh thường, thần sắc của Dương Gian và Nghiêm Lực lập tức trở nên thận trọng.

Cửa tiệm trước mắt này là cả một màn tối tăm.

Cửa không hề khóa, chỉ cần giơ tay ra kéo một cái là có thể mở ra.

Nhưng nghĩ đến con quỷ thật sự đang trốn trong này, lòng bàn tay Dương Gian đã đổ mồ hôi lạnh.

Nói một cách chính xác, đây là lần đầu tiên Dương Gian chính thức chiến đấu với một con quỷ.

Sự kiện Quỷ Nhi trước đó không tính, đó chỉ là cứu người trốn thoát một cách bị động mà thôi, không có áp lực gì quá lớn, mà lần này lại không giống như vậy, lần này phải chủ động xuất kích.

Tuy nhiên vào lúc Dương Gian và Nghiêm Lực đang chuẩn bị đi vào.

Một cảnh tượng kỳ dị đã xuất hiện.

Cánh cửa kính có chút nặng nề của cửa hàng quần áo, không có gió mà lại nhúc nhích, trong lúc này lại đang chậm rãi mở ra……

Dương Gian ngay lập tức ngạc nhiên.

Chẳng lẽ con quỷ này biết hắn sẽ đến?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK