Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người Dương Gian mềm nhũn suýt té xuống đất, hắn thở hồng hộc như trâu, thế này mới cảm giác được trên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, rơi tí tách.

Vừa rồi quả thực là như đi một vòng trước quỷ môn quan.

“Không, không thể tiếp tục ở lại đây, nhất định phải . . . nhất định phải cố gắng nhanh chóng rời khỏi nơi này . . . "

Mới vừa tạm thời thoát khỏi nguy hiểm từ tay con quỷ, Dương Gian thậm chí không có thời gian ngẫm lại và cảm khái chuyện mới vừa rồi.

Dương Gian vội chộp lấy di động, mở đèn pin ra, tiếp đó đứng lên.

Chỗ này có con quỷ chưa biết đang quanh quẩn trong bóng tối, ở đây càng lâu thì chết càng nhanh.

Mò mẫm trong bóng tối tiến lên trước.

Cả người Dương Gian khẽ run, không biết là vì căng thẳng quá mức hay do nỗi hoảng sợ trong vô hình.

Mới đi chưa được mấy bước, tùy theo bóng tối bị ánh đèn xua tan một ít, hắn trông thấy hai người Đoàn Bằng và Trịnh Phi vẻ mặt kinh khủng đứng trước một bức tường loang lổ mốc meo, bọn họ điên cuồng gõ đập vách tường.

“Ai . . . ai vậy?” Giọng Trịnh Phi run run, kinh hoàng quay đầu nhìn.

Hắn nhìn thấy một tia sáng mờ mờ.

Dương Gian sắc mặt âm trầm cầm di động nói: "Là ta, Dương Gian.”

“Dương . . . Dương Gian? Ngươi chưa chết?” Trịnh Phi vừa kinh hoàng vừa tăng thêm chút khiếp sợ.

Dương Gian hỏi:

“Ngươi cũng giống như Phương Kính, hy vọng ta chết lắm sao?”

Cảm xúc của Đoàn Bằng hơi kích động, vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi nhào tới chộp lấy Dương Gian, hét to:

“Sao . . . sao ngươi kéo ta vào hả? Tại sao? Ta với ngươi không oán không thù, tại sao muốn hại ta!”

Dương Gian tung cú đấm vào mặt Đoàn Bằng, tức giận nói: "Ta với ngươi cũng không oán không thù, chẳng phải các ngươi cũng muốn hại chết ta đấy sao? Lúc trước tự các ngươi làm chuyện tốt rồi bây giờ trách ngược lại ta? Ta đã nói nếu chết thì cùng lắm chết chung, bây giờ ta đang hối hận lúc ấy không kéo luôn Phương Kính vào, nên cho thằng đó cũng nếm mùi bị quỷ tóm lấy như vừa rồi!”

Đoàn Bằng bị đấm ngã xuống đất, bất chấp đau đớn, nức nở nói:

“Ta . . . ta không muốn chết, ta chỉ muốn sống tiếp, là Phương Kính xúi ta làm như vậy. Nếu không làm thế thì thứ kia đi ra, mọi người đều phải chết, một mình ngươi chết tốt hơn là mọi người chết hết, đúng không?”

“Cho nên ta thành kẻ nên bị hy sinh? Nực cười, ngươi vĩ đại như vậy thì tại sao chính mình không chủ động hy sinh? Đi bắt ép người khác hy sinh?”

Dương Gian nói:

“Hơn nữa các ngươi nghĩ hy sinh ta là có thể đi ra ngoài sao? Đừng quên bên ngoài còn có một con quỷ, mà các ngươi đừng ngây thơ quá, Phương Kính đó từ đầu tới đuôi chỉ muốn giết chết ta, chắc chắn hắn biết điều gì đó, nếu không thì không thể nào cứ theo dõi ta, ta sẽ trả thù này, nếu ta có thể sống ra khỏi đây thì . . .”

Nhưng Dương Gian còn chưa nói xong, Đoàn Bằng bỗng run bắn người, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn run cầm cập quay đầu nhìn lại.

Trong bóng tối thăm thẳm không thấy được bất cứ thứ gì, nhưng Đoàn Bằng cảm giác có một bàn tay lạnh băng chộp lấy cổ tay của chính mình.

Hơn nữa trên bàn tay lạnh lẽo này truyền đến sức mạnh cực kỳ lớn.

Thân hình của Đoàn Bằng cơ hồ không theo kiểm soát bị kéo tuột ra sau.

Đoàn Bằng kinh hoàng thét chói tai:

“Cứu! Cứu ta với! Dương Gian! Cứu ta . . .!”

Dương Gian thầm rùng mình, nhìn thoáng qua chợt thấy bàn tay trắng bệch trên cổ tay Đoàn Bằng.

Dương Gian giật thót tim, rõ ràng, con quỷ lúc trước đã trở về.

Dương Gian gần như theo bản năng cầm lấy di động, định mở tập tin âm thanh kia ra, hy vọng tái diễn cảnh tượng vừa nãy hù con quỷ bỏ chạy.

Nhưng tay mới nhúc nhích thì Dương Gian bỗng ngừng lại.

Đoàn Bằng thật sự đáng giá chính mình đi cứu sao?

Không.

Không đáng giá.

Chính mình gặp phải loại tình huống này hoàn toàn là do mấy người Phương Kính, còn có Đoàn Bằng, Trịnh Phi hại.

Hiện giờ gặp phải nguy hiểm, tại sao chính mình phải cứu bọn họ? Vừa rồi cũng không có trông thấy bọn họ cứu chính mình, chỉ biết vắt óc tìm đường chạy trốn, hơn nữa dù muốn cứu thì làm cách nào? Tập tin âm thanh trên di động chỉ có thể dọa con quỷ tránh đi, không thể tổn thương được nó.

Chính mình cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.

Các ngươi muốn sống, lẽ nào ta không muốn sống sao?

Phương Kính nói đúng, lúc trước chính mình quá ngây thơ, lúc trong phòng học đã nghe Phương Kính nói muốn hại mình vậy mà vẫn không phòng bị.

Về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.

Dương Gian thả xuống di động trong tay, lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn thân hình của Đoàn Bằng không ngừng bị bóng tối kéo tuột ra sau, mặc cho hắn kêu cứu và gào thét, Dương Gian vẫn dửng dưng.

Cuối cùng Dương Gian trơ mắt nhìn thấy bóng dáng và vẻ mặt hoảng sợ của Đoàn Bằng biến mất trong bóng tối, cùng biến mất còn có bàn tay trắng bệch kia.

Khoảnh khắc bóng tối nuốt chửng Đoàn Bằng, bao gồm tiếng kêu cứu của hắn cũng biến mất.

Mọi thứ nơi đây nhanh chóng trở lại bình tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt khe khẽ văng vẳng là rõ ràng hơn hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK