Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 101: CÂY BÚT NÀY KHÔNG CÓ LÔNG




CHƯƠNG 101: CÂY BÚT NÀY KHÔNG CÓ LÔNG

Cái miệng đang há to của tôi có thể nhét vừa cả một quả trứng gà! Tâm trí vẫn còn đang chìm đắm trong ký ức vừa rồi, anh nói anh muốn làm gì nhỉ? Dạy mình thuật đạo pháp sao? Anh cũng là quỷ, quỷ cũng biết đạo thuật sao? Ông trời ơi, ông đừng có đùa tôi chứ!

Quỷ Vương Dạ Quân bóp mạnh cái miệng của tôi lại, tôi kêu đau, suýt chút nữa thì tôi đã cắn trúng lưỡi mình vì trò đùa quái quỷ của anh rồi. "Tại sao lại không đánh giá cao pháp thuật của bản tôn? Vậy thì hãy ngoan ngoãn đợi ở đây đi, bớt gây chuyện lại!"

Tôi vung vẩy hai cánh tay vội vàng hét lên: "Không không, anh đích thân dạy tôi, tôi sao dám nói không chứ!"

Nghĩ đến chuyện sau này anh không thể thường xuyên bảo vệ mình được, mà tôi lại là một cơ thể thuần âm, rất dễ gặp quỷ, trong tay lại không có thứ này thứ kia, đúng thật là không được. Lỡ như lại gặp phải thứ giống như ở trong khách sạn nhỏ ấy mà tên chết tiệt đó lại không đến kịp thì phải làm sao, tôi sẽ chịu thảm mất. Cho nên mới nói, phải học một vài thứ phòng thân mới được, muốn tôi làm tiểu thư khuê các, cửa lớn không ra cửa sau không lại ư, không thể được.

Trước kia tôi muốn ông Ba dạy tôi, mẹ biết được đã định xông đến chỉ thẳng mặt ông ấy mà mắng, nếu để cho tên chết tiệt này dạy dỗ tôi thì dù có mười lá gan mẹ tôi cũng không dám mắng Quỷ Vương, hì hì, nghĩ đến đây, tôi nắm cánh tay của tên chiết tiệt lại ứ ừ mấy tiếng nói: "Anh thật sự biết thuật đạo pháp sao, tôi mà học xong thì có thể quét sạch đám quỷ này không?"

Quỷ Vương Dạ Quân tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nên dùng ngón tay chỉ mạnh vào trán tôi: "Không phải chuyện gì cũng học một tí là xong, em muốn học pháp thuật thì hãy bắt đầu từ vẽ bùa chú! Ngay cả kiến thức cơ bản cũng chưa thành thạo mà còn muốn học cái khác, em sớm từ bỏ suy nghĩ trong đầu đi!”

Tôi xoa gáy, trề môi, quay tới quay lui cả nửa ngày trời mà vẫn không tìm thấy cây bút đâu hết, nên chạy đến chỗ Chương Tử Quyết tìm, chốc lát sau đã mượn được giấy vẽ và bút chì: "Chỉ có những thứ này thôi!"

Mọi chuyện đột ngột quá, nếu cái tên chết tiệt đó không hài lòng, thì mình đành phải ra khỏi nhà để tìm, cũng may anh cũng không bắt bẻ, anh vừa mới phất tay thì tờ giấy vẽ đã đươc chia thành hai lá bùa lớn nhỏ, đặt lên bàn rồi hỏi: "Nhìn cho kỹ!"

Quỷ Vương Dạ Quân vén tay áo lên, cầm lấy cây bút nhưng mãi mà chưa hạ bút xuống.

Chuyện gì vậy? Anh vẽ bùa còn phải đợi thiên thời địa lợi nhân hòa sao? Tôi thấy bùa Trần Tú Tài và ông Ba vẽ đều là vẽ đại, không có chút quy củ nào, chẳng lẽ bùa mà quỷ giới vẽ không giống với bùa mà dương giới vẽ sao?

Nửa ngày trời, Quỷ Vương Dạ Quân mới đột nhiên bứt rứt nói ra một câu, làm cho người ta cười sặc sụa: “Thật ra, cây bút này không có lông!"

Nói thật, giờ phút này, tôi cười muốn đau cả ruột, anh chàng này mà làm trò hài hước thì chẳng ai bằng.

"Cây bút này được gọi là bút chì, không phải bút lông, cầm như vầy nè, rồi cứ thế vẽ là được!" Tôi nén cười, giả bộ bình thản làm mẫu cho tên chết tiệt đó, anh chỉ cần nhìn một lần là học được, năng lực làm việc và năng lực tư duy cũng mạnh đấy chứ.

Nhưng cho dù tôi đã dạy anh cách cầm bút, nhưng tên chết tiệt vẫn cách khoảng không điều khiển bút rồi vẽ một cách cách lưu loát như nước chảy mây trôi lên giấy một lá bùa quỷ rất bá đạo.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tới giờ tôi nhìn thấy một người đàn ông cầm cây bút chì thôi mà cũng có dáng vẻ phong độ vương giả như vậy, hơn nữa đây là người đàn ông có ngón tay thon dài đẹp đẽ nhất trong những người mà tôi từng gặp.

Nhìn lá bùa quỷ trên tờ giấy vẽ, tôi lập tức nhụt chí. Không thể không thừa nhận tên chết tiệt này không chỉ đẹp trai mà dáng vóc cũng đẹp, chữ viết còn đẹp hơn nữa, ngay cả bức vẽ bùa quỷ cũng toát lên khí khái của anh, rất khí phách mà cũng rất khó hiểu.

"Vừa rồi có nhìn kỹ vi phu vẽ không?" Quỷ Vương Dạ Quân để lá bùa quỷ sang một bên rồi hỏi nhỏ.

Làm sao có thời giờ xem chứ vì toàn bộ sự chú ý đều đặt lên hai bàn tay đó của anh rồi.

Tên chết tiệt bất đắc dĩ thở dài nói: "Nhìn cho kỹ, muốn vẽ bùa thì phải dựa vào nhãn lực, nếu em không chuyên tâm thì không thể lĩnh hội được tinh túy trong đó đâu! Nền tảng của bùa quỷ không phải là ngăn nắp đâu ra đấy, mà là tâm linh phải tương thông với đạo thuật! Em phải nhớ, chẳng ai có thời gian và công phu để dạy em, hết thảy đều phải dựa vào chính mình!"

Khi dạy tôi vẽ bùa tên chết tiệt rất nghiêm túc, không phải nói suông mà là đang thật sự dạy tôi những điều huyền bí trong đó. Tôi chăm chú nhìn tay anh, một khắc cũng không dám rời mắt, chỉ sợ chớp mắt một cái là bỏ lỡ vài nét.

Khảng nửa tiếng sau, tên chết tiệt đã vẽ xong ba mươi lá bùa, anh đặt bút xuống rồi nói: "Nhớ kỹ, phải tự luyện!"

Thứ mà tôi học được nhiều nhất khi ở chỗ của ông Ba chính là bùa trừ tà, cho nên vẽ tương đối thuận tay, nhưng những gì mà tên chết tiệt dạy thì tôi hoàn toàn chưa từng được tiếp xúc, dựa vào trí nhớ, vẫn vẽ được ra, nhưng nếu so sánh với của anh, tôi chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, vô cùng thê thảm!

"Còn kém xa lắm, tiếp tục luyện đi!"

Tôi cũng biết bùa vẽ của mình xấu, cho nên tôi cũng chẳng trách móc một lời: "Tên chết tiệt, anh nói xem tranh vẽ bằng bút chì và tranh vẽ bằng chu sa có chỗ nào khác nhau vậy?"

Quỷ Vương Dạ Quân nằm nghiêng trên giường, chống đầu nhìn chằm chằm vào ngực của tôi rồi thản nhiên nói: "Đối với người có đạo hạnh thâm sâu mà nói thì dùng nguyên liệu gì cũng được, nhưng đối với ngươi mới nhập môn như em thì sử dụng nguyên liệu chuyên dụng vẫn tốt hơn."

Tôi a lên một tiếng, tôi đã nhanh chóng vẽ cụt ngòi bút chì, nhân lúc cây bút chì đang được gọt, tôi liền ngồi đối diện với anh rồi hỏi: "Anh là vua của thế giới quỷ, tại sao lại biết mấy thứ đồ chơi của đám đạo sĩ thối này? Đám quỷ quái dưới đất chẳng phải đều rất sợ những thứ bùa chú này sao? Anh học để làm gì!"

"Nếu nói rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm nên học cho vui liệu em có tin không?" Nói xong, Quỷ Vương Dạ Quân lại mở mắt ra, nhìn tôi gian tà rồi tiếp tục nói: "Mấy thứ đó của đám đạo sĩ thối dư sức đối phó với đám quỷ quái bình thường nhưng đụng phải những con quỷ già ngàn tuổi thì chẳng làm nên trò trống gì đâu. Nếu nương tử thích thì đợi em theo vi phu đến thế giới quỷ, ta dĩ nhiên sẽ dạy em những pháp thuật lợi hại hơn, mạnh hơn hoàn toàn so với những thứ đồ chơi này!"

Chà, muốn lừa tôi đi theo anh đến thế giới quỷ sao, không có cửa đâu! Tôi không thèm đi đến cái chỗ đó đâu, âm u lạnh lẽo gió thổi vù vù, lại chẳng có mặt trời, ở lại nơi đó thì sớm muộn gì cũng thành cây nấm.

"Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao anh lại biết vẽ những thứ này, vua của thế giới quỷ cũng là quỷ mà, những lá bùa này vô dụng đối với anh sao?"

Quỷ Vương Dạ Quân hừ lạnh một tiếng: "Đạo pháp thuật cũng chia thành năm bảy loại, em mới nhập môn nên không biết huyền bí trong đó! Tuy nói ta là vua của thế giới quỷ, nhưng ta nào có phải là quỷ tép riu đâu, tiểu nương tử, em vẫn phải học nhiều vào! Quỷ cũng có rất nhiều loại quỷ chứ không phải hễ người chết thì sẽ thành quỷ giống như cách mà các em vẫn hiểu đâu! Nếu thật sự phải nói theo cách của em thì vi phu cùng lắm là được xem như người chết một nửa!"

Người chết một nửa ư? Chính là loại chưa chết hoàn toàn ấy hả!

Đúng là một cách diễn đạt kỳ lạ.

A!

Tên chết tiệt nhân lúc tôi đang ngơ ngác liền búng vào trán tôi để răn đe tôi: "Trong khoảng thời gian này, bản thân phải tự lưu ý một chút. Nữ quỷ lần trước bám theo em đã chạy thoát rồi nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm em đó.”

Tôi không nghe ra cảm xúc trong giọng điệu của tên chết tiệt là gì nhưng tôi nghĩ anh nhất định là rất buồn bực, bị người ta giỡn mặt một lần thì chẳng thấm vào đâu nhưng bị người ta giỡn mặt những hai lần, với tính cách của anh thì vẫn chưa nổi trận lôi đình là đã tốt lắm rồi.

"Thật sao? Là chuyện lúc nào vậy? Không phải là do Viêm Hoàng canh giữ sao?"

Quỷ Vương Dạ Quân trừng mắt nhìn tôi, tỏ vẻ cực kỳ chán ghét nói: "Đừng hỏi những câu ngốc nghếch như vậy được không? Đương nhiên là chuyện xảy ra lúc đưa cô ta đến cửa luân hồi rồi."

Nói như vậy thì tôi có thể đại khái biết được người ức hiếp tôi là ai rồi!

Lần này đi đứt rồi, con nữ quỷ này ngay cả nhà của tôi nó cũng thăm dò được, có khi nào nó vừa thoát ra là đi theo dõi ba mẹ của tôi rồi hãm hại họ không?

Tôi chợt nhớ ra lúc trước khi đi khỏi nhà, báo chí từng đưa tin vụ án có một nhà cả năm người bị moi tim, có khi nào cũng chính là con nữ quỷ này không? Nhưng thủ đoạn mà con nữ quỷ đó dùng là thải âm bổ dương, chẳng có liên quan gì tới chuyện móc tim hết!

Tôi phân vân hết lần này tới lần khác rồi mới nói ra chuyện sau khi đến cầu Phong Lâm đợt trước, bao gồm cả chuyện Trần Tú Tài đã cứu tôi như thế nào, kể lại cho tên chết tiệt không sót một chữ.

Quỷ Vương Dạ Quân trừng mắt, thiếu chút nữa dọa chết cái mạng nhỏ của tôi. "Em đúng thật là, ta đã nói với em không ít lần rồi, đừng có đi lại thân cận với cái tên xấu xa đó, nhưng em vẫn không nghe lời! Em thật sự cho rằng hắn đang cứu em sao? Nếu không phải gã ta giấu đi hơi thở của em thì ta có thể không cảm nhận được em sao? Ta không cần biết gã ta rắp tâm làm gì, tóm lại sau này em nên tránh nhắc đến người đó trước mặt ta, cách gã ta càng xa càng tốt."

Nếu mọi chuyện là như vậy thì có thể giải thích những nghi ngờ trước kia của tôi rồi! Tại sao khi tôi xảy ra chuyện, thì người đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi không phải là tên chết tiệt mà lại là Trần Tú Tài! Anh ta không thể có khả năng đến nhanh hơn tên chết tiệt được, lúc trước mỗi lần tôi gặp nguy hiểm, tên chết tiệt luôn là người đầu tiên xuất hiện. Chỉ có lần đó là anh không tới, thì ra là hắn đã che giấu hơi thở của tôi từ trước cho nên tên chết tiệt mới không tìm được tôi.

Nhưng chuyện này là sao? Trần Tú Tài tại sao lại phải làm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK