CHƯƠNG 66: KHÁCH LẠ ĐẾN THĂM
Thái độ của Dạ Quân vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như cũ, anh chỉ bảo tôi đừng hỏi gì cả.
Nếu là quá khứ, vì biết tính anh nên có lẽ sẽ không giải quyết được gì, nhưng giờ tôi đã biết trong hộp đựng gì, không thể nào làm bộ thoả hiệp được. Cơn tức giận đè nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ trong sự giả vờ của anh. Tôi tức giận quát anh: "Còn không chịu nói thật với tôi à? Thứ này tên là Huyền Hồn đan đúng không, nó làm từ hồn phách của người chết, vì sao anh lại cho tôi ăn thứ này? Có phải vì anh là vua Quỷ giới nên thích là trêu đùa hồn phách người ta không, khiến bọn họ không thể chuyển thế đầu thai để anh sử dụng à?"
Quỷ Vương Dạ Quân nheo mắt, anh không phủ nhận thứ trong hộp, mà kiêu ngạo nói: "Phải thì sao? Trong mắt em bản tôn là người ích kỷ như vậy à? Hừ, ta nói cho em biết, Huyền Hồn đan này em không ăn cũng phải ăn."
Tôi tức giận hất đổ chiếc hộp trong tay tên chết tiệt kia, Huyền Hồn đan rơi đầy trên đất: "Tôi không ăn! Anh gieo cái thứ quái vật gì vào bụng tôi thế, nhất định phải dùng hồn phách để nuôi dưỡng! Tôi đã hỏi ông Ba rồi, ông ấy nói dù là quỷ thai cũng không cần phải dùng đến thứ này. Ông ấy chưa từng thấy người sống nào ăn thứ này, đến bây giờ anh còn muốn lừa tôi sao? Vì sao anh không thể nói cho tôi biết tôi đang mang thứ gì trong bụng?"
Gian phòng yên tĩnh lại, hôm nay là thứ bảy, tôi không cần đến trường. Mẹ tôi cũng đi làm rồi, một tháng bà được nghỉ hai ngày, công việc khá vất vả.
Lúc Quỷ Vương Dạ Quân không nói lời nào, luôn khiến người ta cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, anh đeo mặt nạ quỷ Bát Nhã màu đỏ, khiến tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này.Có điều ánh mắt của anh đã cho tôi biết giờ phút này anh đang cực kỳ tức giận.
Tôi không biết bản thân có dũng khí chịu đựng hậu quả khi chọc giận anh không, anh im lặng một hồi rồi nói: "Vì sao em không thể ngoan ngoãn nghe lời nhỉ? Chỉ cần làm theo những gì ta nói, ta sẽ đối xử tốt với em mà! Vì sao em nhất quyết phải tìm hiểu đến cuối cùng, như vậy có ích lợi gì với em sao?"
Quỷ Vương Dạ Quân lẩm bẩm tự nói, anh đè tôi lên giường, cạy răng tôi ra. Nhưng viên Huyền Hồn đan trên mặt đất kia bay lên, từng viên chui vào miệng tôi. Tôi cố hết sức ngậm miệng lại, nhưng cằm bị anh nắm chặt, không thể động đậy.
Mặt tôi bị anh bóp vừa nóng vừa đau, không thể tránh khỏi sự ép buộc của anh, tôi đành dùng chân đá. Tên chết tiệt kia vẫn dửng dưng, ép tôi nuốt hết Huyền Hồn đan xong mới buông tay.
Bụng tôi hơi run lên, thứ bên trong bụng bắt đầu hưng phấn. Nó nhảy nhót trong bụng tôi không ngừng, tôi đỡ mép giường há mồm thở hổn hển, càng cảm thấy sợ hãi trong lòng. Tôi cảm giác được thứ trong bụng tôi đang hút hồn phách của người chết thông qua miệng tôi. Tôi ăn càng nhiều, nó càng hoạt bát.
Nhận thức được điều này khiến tôi cảm thấy mình sắp điên rồi. Tôi chợt muốn mổ bụng mình ra, nhìn xem rốt cuộc thì nó là thứ gì! Nghĩ đến đây, tôi đẩy Dạ Quân ra, lảo đảo bước vào bếp, tìm con dao gọt hoa quả, định đâm vào bụng.
Cơn đau trong dự đoán không xuất hiện, vì con dao gọt hoa quả trong tay tôi không có cơ hội đến gần bụng. Quỷ Vương Dạ Quân nắm chặt cổ tay tôi, năm ngón tay vừa dùng sức, con dao nhỏ đã rơi vào tay anh.
Ha ha! Lúc này tôi mới hiểu, không phải vì không biết nên anh mới không cản tôi, mà là vì không cần phải phòng bị tôi. Anh là vua Quỷ giới, tôi chỉ là người thường, thực lực quá cách xa nhau, tôi không thể đấu lại anh.
Tôi tức giận giật lại con dao nhỏ trong tay Quỷ Vương Dạ Quân, dùng hết sức mình hét về phía anh: "Diệm Thiên Ngạo, anh là đồ chết dẫm!"
Tức giận khiến con người ta mất hết đi lý trí, tôi chỉ nhớ tôi gọi tên anh, gào thét với anh không ngừng! Còn anh chỉ im lặng tiến đến khiêng tôi vào phòng, ném tôi lên giường theo thói quen, bình tĩnh nhìn tôi nói: "Em muốn gì thì nhằm vào ta này, đừng động vào con!"
Tôi đã hiểu, trong lòng anh, đứa bé quan trọng hơn tất cả.
Con dao gọt hoa quả đâm sâu vào ngực Quỷ Vương Dạ Quân, tôi vô thức lùi về sau một bước, cả người run lên: "Tôi…tôi thật lòng không muốn tổn thương bất cứ ai. Tôi không cố ý, tôi…"
Nước mắt rơi xuống như những viên trân châu tuyết trắng, từng giọt lã chã rơi. Lòng tôi loạn như ma, dù lau thế nào cũng không sạch. Tôi điên thật rồi, bị người đàn ông này tra tấn đến điên rồi.
Quỷ Vương Dạ Quân rút con dao gọt hoa quả ra, không rơi một giọt máu nào, miệng vết thương bắt đầu khép lại.
Khóc mệt, tôi lẳng lặng ngồi một góc. Tôi biết anh chưa đi, hai chúng tôi đều không lên tiếng, chỉ ăn ý im lặng cùng nhau.
Tôi thở dài một tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc, nhỏ giọng nói: "Dạ Quân đại nhân, trò chơi của ngài, tôi không theo nổi! Chỉ cần ngài đồng ý tha cho tôi, muốn tôi làm gì cũng được. Dù ngài có nhốt tôi vào luyện ngục cũng không sao cả, chỉ cần phủi sạch quan hệ với các người, gì tôi cũng đồng ý."
Tiếng hít nhẹ vang lên, tôi cảm giác được anh đang cử động. Sau đó, anh thản nhiên nói: "Sinh đứa bé ra, ta thả em đi."
Tôi nhếch miệng, muốn nở nụ cười, nhưng chắc còn khó coi hơn khóc!
Không biết tên chết tiệt kia bỏ đi lúc nào, chỉ là từ lúc ấy trở đi, anh chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa. Mỗi khi ăn hết Huyền Hồn đan, trên đầu giường tôi lại xuất hiện thêm một chiếc hộp gấm. Bây giờ, trong ngăn kéo của tôi toàn là hộp anh ta để lại.
Mỗi khi nhìn thấy những chiếc hộp gấm đó, tôi lại nhớ đến những gì mình đã làm. Sự bình tĩnh của anh khiến tôi thấy khó chịu, nhất là cảm giác bất an cứ quẩn quanh trong lòng làm tôi bực bội mãi.
Trần Tú Tài vẫn là giáo viên môn văn của tôi. Tôi từng hỏi anh ta, nhưng anh ta không nói thật với tôi, chỉ nói "thời cơ chưa tới, không thể nói được" đuổi tôi đi. Ban đầu tôi vẫn có chút canh cánh trong lòng, nhưng vì sắp đến kỳ thi đại học nên không suy nghĩ những chuyệnk hác nữa, tập trung hết tinh lực vào chuyện học tập. Chỉ có khi nào đói bụng, tôi mới nhớ tới Huyền Hồn đan và anh.
Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày thi đại học.
Ngoài trường thi, mẹ dặn dò tôi đừng hốt hoảng, cứ bình tĩnh. Ba tôi cũng gọi điện cho tôi cổ vũ.
Tôi cười gật đầu với mẹ, lúc bước vào trường thi, nước mắt rơi từng giọt. Tôi không hề tự tin vào chính mình chút nào. Mấy ngày nay, tôi thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ có thể cố hết sức mình làm tốt chuyện này.
"Mạc Thất!"
Tôi không ngờ Trần Tú Tài sẽ đến. Anh ta đi đến trước mặt tôi, xoa đầu tôi nói: "Tôi biết em khó chịu trong lòng, những chuyện khác tôi không thể tiết lộ, nhưng nó đúng là con em! Đừng nghĩ linh tinh, cứ yên tâm thi đi, đường tương lai còn rất dài."
Tương lai? Tôi vẫn còn là người có tương lai sao?
Thi đại học liên tục hai ngày cuối cùng cũng kết thúc, ba tôi cũng từ quê ra, cuối cùng trong nhà cũng có hơi người, không im ắng như lúc chỉ có tôi và mẹ ở nhà. Mẹ có cha ở bên, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Mỗi khi bọn họ hỏi tôi thi thế nào, tôi đều nói tạm được. Thật ra tôi biết tôi thi đại học rất miễn cưỡng.
Dù là thi thế nào, những ngày khó khăn cuối cùng cũng qua. Mẹ tôi không hạn chế cái gì nữa, tôi có thể ôm máy tính xem phim thoải mái.
Đêm khuya, tôi chợt nhớ đến tài khoản QQ tạo nhiều năm trước, dù đã buồn ngủ díu cả mắt, tôi vẫn cố gắng đăng nhập. Không vì gì khác, chỉ là tôi muốn biết có còn dùng được hay không thôi.
Ảnh đại diện nhấp nháy, không ngờ bao nhiêu năm rồi tài khoản vẫn dùng được. Lúc tôi định tắt máy đi ngủ, máy tính chợt vang lên tiếng tích tích, có người lạ kết bạn với tôi.
Tôi chần chừ một lúc, mở cửa sổ giới thiệu. ID của người là: Tần Dạ. Tin nhắn của người này khiến tôi tò mò, tin nhắn kết bạn người đó viết: Tôi biết cô là ai, có phải bây giờ cô vẫn hoang mang đúng không!
Xúc động là ma quỷ, trượt tay một cái, tôi nhấn đồng ý, thêm người nọ làm bạn.
Người kia lập tức nhắn một tin sang, hỏi tôi có phải đang sợ hãi hay không, nhắn lại tin nhắn kết bạn ban nãy một lần nữa. Dường như biết tôi không tin anh ta, người kia còn cố ý nghiệm chứng lại ý đồ của mình.
Tôi trả lời anh ta: Không tin.
Lời của người lạ sao có thể tin được, tôi cũng không phải đứa trẻ ngốc nghếch, người lạ nói bừa hai câu là tin.
Một lúc sau, bên kia trả lời: Mạc Thất, sinh ngày mùng bảy tháng bảy.
Tôi nhíu mày nhìn màn hình, suy nghĩ đầu tiên là: Có lẽ đây là người tôi quen, cố ý giả vờ thần bí tới trêu tôi!
Tôi không trả lời anh ta, mà hỏi ngược lại: Anh là ai?
Câu trả lời của anh ta cũng trong dự đoán của tôi, nói tôi không quen anh ta. Vì vậy, tôi thử hỏi anh ta mấy vấn đề không liên quan, anh ta đều trả lời được. Anh ta nắm rõ chuyện của tôi như lòng bàn tay, khiến tôi không thể không tin.
Ngồi trước máy tính, cơn buồn ngủ của tôi bay sạch, không biết nên ứng phó với trường hợp này như nào.
Máy tính im lặng một lúc, phía bên kia nhắn lại một tin. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Con gái nhà họ Mạc, vợ Quỷ Dạ, cô đang sợ thứ trong bụng cô."