Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 312: NGỌN LỬA CÓ THỂ HỒI SINH




Thất Dạ lạnh nhạt nói: "Dạ Quân đại nhân mời Thất nương nương đi đến ao Hoa Thanh để gặp mặt, thuộc hạ phụng mệnh mà đến, mong Thất nương nương thông cảm cho!"

Tôi trợn mắt nhìn Thất Dạ một cái, không vui nói: "Tôi có việc bận, không có thời giờ nói lý với anh ta, anh đứng qua một bên đi, đừng có cản đường tôi: “

Thất Dạ không nghe theo tôi, hắn cứ đứng ngay đó mà cười như không cười, nói: "Thất nương nương làm vậy sẽ khiến thuộc hạ khó xử, nếu cô tự tin đánh thắng được thuộc hạ thì Thất Dạ sẽ tránh ra, nếu không thể thì xin cô đi một chuyến với tôi: “

Hừ! Tôi cũng không có ngu! Đã là người bên cạnh của Quỷ Vương Dạ Quân, cho dù nhìn qua không đáng tin gì mấy, nhưng thực lực khẳng định cũng không yếu, tôi đánh thắng được mới là lạ! Người này rõ ràng cố tình làm khó cô: “Tôi nói không đi là không đi, trừ phi anh đánh tôi ngất xỉu, bằng không đừng mơ tưởng tôi đi với anh: “

Thất Dạ vẫn mang gương mặt tươi cười đó mà nói câu xin lỗi, sau đó tôi lập tức nhìn thấy thân hình hắn ta lóe lên một cái, sau đó cổ tôi bỗng đau nhói, không còn hay biết được gì nữa.Chờ tôi tỉnh lại thì đã có mặt ở bên cạnh ao Hoa Thanh, tôi ngã người vào trong ngực Thất Dạ, chờ suy nghĩ cẩn thận là xảy ra chuyện gì, tôi lập tức tát một cái lên đầu hắn ta: “Hay thật nhỉ, thật sự dám ra tay với tôi! Tôi kêu anh đánh tôi xỉu thì đánh ngay, vậy tôi bảo đừng mang tôi đi, sao anh lại không nghe hả!"

Thất Dạ cũng không ghi hận, hắn cười ha hả nói: "Thất nương nương sai bảo tiểu nhân làm như vậy, thuộc hạ không dám nói nói không!"

Giỏi, Thất Dạ anh giỏi lắm tôi ghim anh! Tôi chỉ vào hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, để cho anh nói hết đó, tóm lại, anh nhớ kỹ lời vừa rồi là được!"

Thất Dạ lại không sợ chết, nói: "Cái này thuộc hạ nhớ rõ, nhưng Dạ Quân đại nhân lại lớn hơn cô, cho nên thuộc hạ tự nhiên phải nghe ngài ấy trước rồi mới đến Thất nương nương đây: “

Tôi cứ trợn trừng nhìn hắn ta, mà hắn lại nói làm tôi không cãi lại được. Nói ra thì cũng đúng thật, ai lớn hơn thì nghe ai, khó trách có thể trở thành tâm phúc của lão già chết tiệt!

“Xin mời Thất nương nương, Dạ Quân đã chờ trong đó, người ngoài không được bước vào ao Hoa Thanh, thuộc hạ đã phá lệ đưa cô đến cạnh ao, không thể hầu hạ cô xuống nước, cho nên cô nên tự đi xuống đi, thuộc hạ cáo từ!

Nói xong, Thất Dạ xoay người rời đi, không đi được bao xa thì đã quay đầu lại cười khì khì nói với tôi: "Thuộc hạ chờ ngay bên ngoài, cho nên Thất nương nương đừng nghĩ đến chuyện lén đi nha!"

Anh!

Giỏi lắm Thất Dạ, quả nhiên biết cách đối phó tôi, không để lại con đường sống nào cho tôi hết!

Nhìn ao Hoa Thanh yên ả, tôi thầm đai nghiến hắn ta trong lòng, nhưng cũng hết cách, ai bảo tôi không có bản lĩnh gì đấu không lại cái tên kia! Thôi quên đi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hắn ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc, so đo quá thì tôi có vẻ keo kiệt thật.Trơ mắt nhìn bốn phía ao Hoa Thanh không có bóng người, cũng không biết Thanh Cơ kia đã rời đi hay chưa. Lúc nãy nhìn thấy cô ta ra ngoài, lâu thế này chắc cũng đã đi mất, nếu còn thì dễ gì Thất Dạ sẽ kêu tôi đến đây.Chần chờ một hồi, tôi hô to với mặt ao tĩnh lặng: "Lão già chết tiệt, anh có ở đâu không?" Không ai đáp lời, tôi lại hô: "Diệm Thiên Ngạo đừng có giả câm giả điếc với tôi, anh tới tìm tôi làm gì, mau ra đây! Nếu không ra, tôi đi đó!"

Mặc kệ tôi uy hiếp ra sao, trong ao cũng không có chút động tĩnh nào, một mình tôi đứng cạnh cái ao mà quát tháo dọa nạt, cứ thấy ngốc ngốc thế nào ấy. Thật ra tôi cũng muốn trốn lắm, nhưng lại sợ bị Thất Dạ bên ngoài phát hiện, lại đánh xỉu tôi. nhưng không đi thì tôi cũng không muốn xuống nước, bởi vì tôi không biết bơi, đi xuống rồi không lên được thì làm sao?

Tôi rất rối rắm!

Đợi một hồi, tôi bắt đầu nhìn chung quanh, muốn nhìn xem Thất Dạ đang nấp ở đâu. Nếu hắn ta không có mặt, tôi có thể tìm cơ hội chạy đi, dù sao, bây giờ tôi cực kỳ không muốn nhìn thấy Quỷ Vương Dạ Quân, ai bảo anh vui vẻ ăn chơi ở đây, bỏ mặt tôi chứ! Hừ, cũng chỉ có thứ ngu ngốc như tôi mới nhớ nhung anh đến vậy.Đi lòng vòng nhìn kỹ thử, đột nhiên một luồng sức mạnh cuồn cuộn khổng lồ nâng thân thể tôi lên, trực tiếp kéo tôi vào trong ao.Ngay lập tức, tôi sợ tới mức mất hết nửa cái mạng, muốn túm lấy cái gì lại, nhưng cạnh ao lại trống không, chỉ có mấy bông hoa sợi cỏ ở ven ao, tôi bấu víu nửa ngày cũng chỉ túm được có một đóa hoa, sau đó còn cùng nắm vào trong nước.Vừa rơi xuống nước, cả người tôi chìm nghỉm xuống, tôi vội vàng ngừng thở. Cảm giác như phổi sắp nổ tung ra, thế nhưng thân thể tôi lại hoàn toàn không bị khống chế bị sức mạnh kia kéo xuống ao, tôi liều mạng giãy dụa, cũng không thể tự cứu. Mà cuối cùng, cô lại dừng lại trong ngực của một người, cô giật mình há mồm kêu to, rồi lại ực vào mấy ngụm nước, mới ý thức được mình còn ở trong ao, cô thật sự quá ngu xuẩn!

Có thể có mặt trong ao Hoa Thanh này, trừ Quỷ Vương Dạ Quân còn có thể là ai? Nghĩ vậy, dưới cơn nóng giận, tôi đẩy ngực của anh ra, muốn tránh thoát, lại không ngờ anh phun ra một búng máu từ miệng, máu loãng nhanh chóng bị nước ao làm tan đi, tôi ngơ ngạc mà nhìn anh, hoảng hốt !

Tuy tôi giận anh thật, nhưng cũng không thật sự đẩy mạnh anh, vậy sao lại khiến anh ói máu kia chứ?

Quỷ Vương Dạ Quân buông lỏng tay ra, anh chìm xuống phía dưới, tôi theo bản năng muốn kéo anh, lại bị anh lôi theo chìm xuống chỗ sâu hơn.Cái này là sao? Quỷ Vương Dạ Quân biết tôi không biết bơi, anh sẽ không kéo tôi xuống sâu như thế, không phải anh chết rồi đó chứ!

Nghĩ thế, tôi không khỏi đau lòng lại tức giận! Đã bị thương thành như vậy, mà còn không biết bớt phóng túng một chút. Lúc nãy nhìn thấy Thanh Cơ quần áo xốc xếch nhảy ra khỏi nước, hai người này đã làm chuyện tốt gì dưới ao rồi!

Tôi cũng là người trưởng thành, tự nhiên hiểu được ẩn ý nằm sau bộ dạng của Thanh Cơ, muốn vui vẻ cũng không sao, nhưng ít ra phải xem thời cơ kia chứ. Nhìn vào như sắp chết rồi mà còn muốn phong lưu, anh không tìm đường chết thì ai tìm đường chết!

Dưỡng khí trong nước càng ngày càng ít, tôi cảm thấy mình sắp ngạt thở, vì thiếu không khí mà não bắt đầu nhứt lên bưng bưng, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Trừ cảm nhận ra tốc độ chìm của mình càng lúc càng nhanh ra, tôi chẳng còn cảm giác được gì, điều kỳ quái duy nhất là, hình như tôi có khả năng hít thở! Thật kỳ quái, chẳng lẽ tôi đã chết rồi sao?

Không thể tin được cảm giác của mình, tôi nhéo mạnh mình một cái, đau quá, vậy chứng tỏ tôi còn chưa chết, người chết thì không có cảm giác đau, vậy tôi lại sao thế này?

Bò dậy từ nền đất, tôi nhìn quanh bốn phía, nơi này hình như là đáy ao Hoa Thanh, phía dưới có ánh sáng soi chiếu, không biết nơi đó là ở đâu.Tôi hít sâu từng ngụm từng ngụm vài lần, nơi này có không khí có thể hô hấp, kỳ quái là nơi này giống như một không gian cách ly tách biệt khỏi bên ngoài, không có chút nước nào cả, nơi này là chỗ nào?

Tôi thử đạp đạp mặt đất, ánh sáng lóe lên từ dưới phiến đá, chiếu sáng ngời cả không gian, nhìn cực kỳ thú vụ.Tạm thời mặc kệ mình đang ở nơi nào, tôi vội vàng đi xem tình trạng của Quỷ Vương Dạ Quân, đỡ anh nằm xuống, anh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt đã trắng gần như trong suốt. Thấy dáng vẻ bệnh tật của anh, tôi khổ sở muốn chết, cứ như cái lúc cha mẹ rời khỏi tôi, tôi không muốn nhìn thấy ai bên cạnh mình rời đi nữa.Tôi kêu Quỷ Vương Dạ Quân vài tiếng, anh không đáp lời, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, tôi không biết bây giờ nên làm sao? Không phái nói thượng đế kia đã tới sao? Bản lĩnh của ông ta cao như vậy, đáng lẽ lão già không bị gì mới đúng, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy?

Tôi cắn đôi môi cánh hoa, gấn đến độ không biết làm sao cho phải!

Lúc này, Quỷ Vương Dạ Quân vẫn nằm ở đó không nhúc nhích bị tầng tầng lớp lớp màn đen bao trùm, trên người nứt toạc ra rất nhiều lỗ thủng, tôi kinh ngạc nhìn ngọn lửa không ngừng bập bùng trên cái lỗ. Tôi oa một tiếng bật khóc, nhìn chằm chằm vào lão già bị như vậy, nước mắt tôi rơi không ngừng được.

Đột nhiên một bóng đen lóe lên, Thất Dạ xuất hiện bên cạnh tôi, hắn ta túm lấy tôi, không nói tiếng nào mà nhảy xuống nước, tôi muốn hỏi hắn sao lại thế này, nhưng cuối cùng lại bị dòng nước cuồn cuộn quét đến che kín miệng, tôi không thể hô hấp càng không cách nào cất lời. Chờ trở lại trên bờ, tôi nắm lấy cánh tay Thất Dạ, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc vậy là sao? Anh ấy… anh ấy tại sao lại, lại như vậy?"

Thất Dạ sa sầm gương mặt, nói: "Thuộc hạ không biết nên giải thích với người thế nào, theo cách nói của dương gian thì chính là sống lại! Lần này Dạ Quân bị thương quá nặng, nếu muốn mau chóng phục hồi thì không thể, chỉ có thể vứt bỏ thân thể hiện giờ để tái tạo lần nữa, nhưng Thất nương nương đừng lo quá, Dạ Quân sẽ nhanh chóng khá lên: “

Tôi không thể tin được, chỉ mấy viên đạn khắc phù văn của cao nhân thôi đã có thể làm anh bị thương thành như vậy, tôi không cách nào tin nổi. Nhìn chằm chằm mặt nước yên ã, tôi cứ ngỡ lão già sẽ bật lên mặt nước, lao đến trước mặt tôi mà trêu chọc như lần trước, nhưng tôi biết anh sẽ không xuất hiện .

“Thất nương nương, chúng ta vẫn đi trước thôi, sau khi sống lại, Dạ Quân sẽ mất đi một phần trí nhớ, ngài ấy tạm thời sẽ không nhớ ra cô được!”

Tôi hơi sửng sốt, có ý gì chứ? Sau khi sống lại, lão già sẽ quên tôi ư? Nếu anh không nhớ ra tôi thì tôi nên đi về đâu đây?

Thất Dạ sắp xếp tôi ở vào phía Tây của Minh điện, tôi cứ ngơ ngác không rõ nguyên do mà ở đó. Được quỷ sai hầu hạ, tôi nằm trên giường, trong đầu cứ lung tung rối loạn cả lên, nghĩ thế nào cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Ngay lúc tôi nhắm mắt lại muốn ngủ, an ủi bản thân thức dậy rồi thì mọi chuyện sẽ tốt lên, lại bị tiếng kêu gào bên ngoài đánh thức!

“Ngươi, đám nô tài các ngươi, đều cút ra ngoài cho bản tôn!”

Tôi nghe ra giọng này rõ ràng là của con nít, nó tự xưng là bản tôn, chẳng lẽ là… tôi tò mò nhảy xuống giường muốn xem đứa trẻ kia rốt cuộc dáng dấp ra sao, chờ lúc tôi nhảy vào Minh điện, đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng gầm: "Các ngươi coi lời của bản tôn như gió thoảng bên tai sao? Bảo các ngươi cút mà còn dám tiến vào!"

Ai da, tính tình cũng hung dữ thật!

Tôi ngẩng đầu nhìn lại, một đứa nhỏ cũng chừng mười tuổi, mặc một bộ quan bào màu đen, trên áo dùng chỉ bạc thêu một con rồng sanh long hoạt hổ, bộ đồ giống y như đúc lúc trước lão già mặc để bái kiến thượng đó, chẳng qua là nhỏ đi rất nhiều.

Quỷ Vương Dạ Quân mặc quan bào này vào thì mang theo khí phách uy nghiêm không nói ra được, mà đứa nhỏ này thì chỉ có thể dùng từ chibi để hình dung. Ngoài tính trẻ con tùy tiện ta thì chả có chút phong độ nào của lão già.Đứa nhỏ thấy tôi đánh giá nó, trong mắt nó tràn ngập lệ khí, cứ như muốn ăn luôn tôi vậy, cái này thì giống lão già thật. Nhìn kỹ gương mặt phúng phính kia, thật sự cũng giống Quỷ Vương Dạ Quân thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK