Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 158:




Người xưa nói người chết vì lớn nhất, làm nghề như chúng tôi, lúc nào cũng tiếp xúc với người chết, cho nên trên phương diện này càng thấy vô cùng quan trọng.

Trần Tú Tài cung kính cúi đầu và tiến lên, biểu thị sự kính trọng đối với người chết, sau đó mới đi lên trước, vòng quanh quan tài để kiểm tra.

Người sống vẫn luôn âm thầm sợ hãi người chết, cho dù là người thân nhất thì cũng sẽ không mất đi cảm giác sợ hãi này! Đừng nói nhìn người chết ở khoảng cách gần, chỉ cần nhìn quan tài đã khiến cho người ta cảm giác toàn thân sợ sệt, trốn không kịp.

Cho nên làm nghề như chúng tôi, thật sự không phải là chuyện con người làm! Đối mặt với các loại người chết, năng lực chịu đựng trong lòng lại phải lớn thế nào mới có thể lần lượt chống đỡ được. Số tiền này không dễ kiếm, nhưng có thể kiếm được đều là số tiền lớn.

Khi tôi đang suy nghĩ linh tinh không chú ý, Trần Tú Tài bỗng nhiên nhảy lên quan tài, anh đứng thẳng lưng, quan sát về phía trần nhà.

Tất cả mọi người bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc đến ngây người, cả gian nhà yên tĩnh chỉ còn lại có tiếng hít thở. Mà ở trong sự yên tĩnh kỳ lạ này, tôi nghe được từng tiếng nước nhỏ giọt.

Ban đầu, tôi tưởng là vòi nước rơi xuống trong chậu tạo thành, nhưng tôi quan sát một lúc lâu, phát hiện dưới chậu nước này rất khô ráo, mà tiếng giọt tiếng lại liên tục không ngừng, cho nên không thể nào là do chậu nước gây ra được.

Tôi đi tới một bên, tiếp tục quan sát xung quanh, tìm kiếm nơi tiếng giọt nước tồn tại, chợt phát hiện hình như trong cả gian phòng, trừ tôi ra cũng không có người nghe được tiếng giọt nước, điều này thật kỳ lạ. Lẽ nào là do tôi nghe nhầm sao? Tôi tập trung tinh thần, nín thở nghe tiếng giọt nước theo quán tính suy đoán xem nó có thể ở vị trí nào.

Đáng giận là Trần Tú Tài chợt nhảy từ trên quan tài xuống, quát người đàn ông mặt đơ: "Ai bảo các người đặt quan tài như vậy? Mỗi người các anh đều chán sống rồi sao?"

Người đàn ông mặt đơ nghi ngờ hỏi: "Điều là có ý gì vậy? Khi quan tài đưa tới chính là dạng này, vẫn chưa hề động tới!"

Từ khi nhìn thấy quan tài, tôi quả thật có cảm giác là lạ với nó, nhưng cũng không nhìn ra được chỗ nào có vấn đề. Bây giờ Trần Tú Tài nhắc tới, tôi tò mò tiến tới hỏi: "Anh phát hiện ra điều gì à?"

Trần Tú Tài trầm mặt chỉ lên trần nhà, cũng không nói một lời nào.

Tôi nhìn theo ngón tay của anh ta, thấy phía trên quan tài có một đèn treo trần vô cùng tinh tế và đẹp mắt, ánh sáng chớp hiện, chói mắt giống như bầu trời sao dày đặc, vừa nhìn cũng biết là đèn trần đắt tiền, dùng kim cương tinh khiết để chế tạo ra.

Đèn trần không có gì kỳ quái, nhưng tôi nhìn kỹ lại phát hiện có từng giọt nước từ trên đèn trần rơi xuống. Mà vị trí của đèn trần lại vừa vặn ở trên đầu của người chết, điều này có hơi kỳ lạ.

Là ống nước tầng hai bị hỏng sao? Nước nhỏ như vậy sẽ không bị rò điện à?

Trong lòng tôi có nghi ngờ, đồng thời tôi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức chạy đến trước quan tài. Lúc này vừa nhìn, tôi lập tức kinh ngạc lùi lại một bước. Quả nhiên không khác với suy đoán của tôi, chỗ mi tâm của ông cụ đã tụ khí đen. Nhìn từ vị trí phần đầu của ông ta được lộ ra, đúng lúc là trung tâm đèn trần nhỏ nước xuống.

Tách! Tách!

Giọt nước tiếp tục nhỏ xuống trên trán ông cụ, lập tức bị lớp da bên ngoài hút vào, không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không phát hiện ra được.

Tôi xem như đã tìm được nơi phát ra tiếng giọt nước, nhưng căn cứ vào loại tốc độ này của nó, trên đèn trần tích lại bao nhiêu nước mới không bị hơi nóng của ngọn đèn làm cho bốc hơi lên chứ?

Điều khiến cho người ta sợ hãi khi nhớ lại không phải là tại sao đèn trần nhỏ nước, mà là nước bị người chết hấp thu đi đâu?

Tôi không dám nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tú Tài, sắc mặt anh ta tự nhiên, chắc đã phát hiện ra vấn đề từ lâu.

"Vì sao không tiến hành hỏa táng?"

"Ông cụ không muốn hóa thành tro tàn, muốn giữ lại thi thể chôn dưới đất. Tôi không thể làm trái nguyện vọng của ông, cho nên chỉ lựa chọn chôn xuống đất." Người đàn ông mặt đơ thành thật trả lời, sau đó lại vội vàng hỏi một câu. "Đại sư Trần, điều này có gì không đúng sao?"

Trần Tú Tài tức giận thở hổn hển. Tôi thấy anh ta rất phiền muộn, chỉ có điều ngại thân phận của người đàn ông mặt đơ nên cũng không làm cho anh ta quá lúng túng, chỉ là không trực tiếp trả lời anh ta, mà là chỉ vào đèn trần nói: "Đèn trần nhỏ nước, vừa vặn rơi vào trên đầu của ông cụ, các người cũng không phát hiện ra sao?"

Người đàn ông mặt đơ“A” tiếng, không tin nhìn về phía trên trần nói: "Đèn trần nhỏ nước sao? Không thể nào! Công trình xây dựng ở đây đều do tôi tự mình giám sát, không có khả năng sẽ xảy ra hiện tượng thấm nước được. Cho dù ống nước có vết nứt, cũng sẽ không chỉ nhỏ nước ở một chỗ này!"

Anh ta vừa dứt lời thì một giọt nước từ trung tâm của đèn trần nhỏ xuống. Sau khi người đàn ông mặt đơ nhìn thấy, lập tức đi tới trước quan tài, giơ tay hứng lấy giọt nước và quát người bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Nhanh đi kiểm tra xem chỗ nào nhỏ nước đi."

Cho dù không thích gặp người đàn ông mặt đơ này, chỉ có điều nhìn hành động vừa rồi của anh ta, tôi cảm thấy anh ta vẫn rất hiếu thảo! Khi tôi xoay người nhìn Trần Tú Tài, phát hiện anh ta đang híp mắt quan sát người đàn ông mặt đơ, không biết lại có ý gì.

Không bao lâu, người phục vụ với vẻ mặt đau khổ trở về nói: "Cậu chủ, các phương tiện trong phòng đều không sao cả, cũng không phát hiện ra bất kỳ chỗ nào bị hỏng cả."

Sau khi nghe được người phục vụ báo cáo, người đàn ông mặt đơ lập tức nổi giận. Anh ta chỉ vào vị trí nhỏ nước trên đèn trần và nói: "Mắt các người đều mù rồi sao? Nước nhỏ như thế còn nói không có chỗ nào rò nước à? Đi điều tra lại cho tôi!"

Lúc này Trần Tú Tài mới đi lên trước, chậm rãi nói: "Không cần kiểm tra nữa! Giọt nước không phải đến từ nước bình thường, mà là do âm khí gây ra. Trong cơ thể ông cụ tản ra, tập trung ở trung tâm của đèn trần rồi hình thành giọt nước rơi trở lại trong thi thể, tuần hoàn không ngừng! Cậu chủ Từ, không quá ba ngày, ông cụ chắc chắn sẽ bị thi biến, cái đèn trần kia chắc là do người khác tặng cho!"

Người đàn ông mặt đơ sửng sốt, sau đó nói: "Cái đèn có vấn đề gì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK