Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 380: TỘI ÁC ĐẾN TỪ TRÁI TIM




CHƯƠNG 380: TỘI ÁC ĐẾN TỪ TRÁI TIM

Tôi chợt ngẩng đầu, không phải là không có cách, mà là cách này sẽ rất nguy hiểm, cho nên anh ta mới có thể nói như vậy: "Lấy mạng đổi mạng? Ý của anh là dùng mạng của tôi đi đổi đứa bé về sao? Làm thế nào? Vì đứa bé, tôi có chết cũng không sao! Tạ Linh Côn, anh nói cho tôi biết làm thế nào "

Tạ Linh Côn cắt ngang lời tôi, anh ta trầm giọng nói: "Vì sao cô phải chết, sao cô lại phải hy sinh? Người gây ra tất cả mọi chuyện không phải là cô, cho nên việc này còn chưa tới lượt cô lo! Cho dù lấy mạng đổi mạng có thể cứu đứa bé trở về, vậy cũng là Diệm Thiên Ngạo hoặc Trần Dương đi đổi, bọn họ mới là người nên vì đứa bé mà bỏ qua tính mạng nhất!"

Tôi sững sờ, không phải anh ta giả vờ kích động mà là thật sự vì tôi mà bất bình, với lại tôi cảm thấy anh ta nói cũng không sai.

Hồi lâu sau Tạ Linh Côn mới lắng lại cảm xúc sau đó nói: "Lấy mạng đổi mạng cũng không phải là một mạng đổi một mạng mà là cần rất nhiều mạng người để đổi! Biết điều này có ý nghĩa gì không? Ta cảm thấy cô sẽ không làm như vậy, cô là thần, không phải ma, cô sẽ không cho phép mình làm như vậy."

"Lời này có ý gì?"

Tạ Linh Côn do dự một chút nói: "Ta nói sự thật với cô, trái tim con trai cô chính là thần khí, hiện tại thần khí đã bị bóc ra cũng tương đương với việc thằng bé chính là người chết sống lại. Chỉ có tập hợp đủ bảy bảy bốn chín trái tim trẻ con, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày luyện chế trong lò lửa Hỏa Chùy thành cửu chuyển tâm thay mới thay thế được cho trái tim của con cô để thằng bé lớn lên bình thường, bốn mươi chín đứa trẻ con sống sờ sờ, cô ra tay được sao?"

Tôi trầm mặc, bảy bảy bốn mươi chín sinh mệnh bé nhỏ, đổi về một cái mạng của con trai tôi, tôi không làm được! Đây là trái ngược ý trời, giết chết bốn mươi chín mạng người vô tội là trọng tội, bây giờ tôi đã không còn là người phàm nữa, từ sau khi khôi phục trí nhớ và pháp lực, tôi chính là Phần Thất tiên tử, một tiểu thần tiên, sao tôi có thể dùng thân phận thần tiên của mình đi tàn sát người phàm không có chút sức phản kháng nào?

Bất kể từ trái tim hay là quy tắc của thần tiên, tôi đều không làm được chuyện như vậy!

Tôi bất lực nhìn Tạ Linh Côn nói: "Anh nói trái tim thằng bé là thần khí, vậy anh lấy thần khí trong cơ thể tôi ra trả lại thằng bé, như vậy nó sẽ có thể sống tiếp! Cách anh nói tôi không làm được, nhưng tôi có thể dùng thần khí của tôi đến đổi!"

Vẻ mặt Tạ Linh Côn biến đổi, anh ta lạnh lùng nói: "Cô dám! Nếu cô lấy thần khí ra phục sinh con của cô, ta cũng sẽ chờ nó phục sinh sau đó giết chết nó! Cô nhớ cho kỹ, hoặc là con cô chết, cô sống, hoặc là cả hai người đều không sống! Không có con đường thứ ba!"

Anh ta nói như vậy tôi liền không vui! Tôi tức giận đáp lại: "Anh thật là kỳ quái, tại sao lại muốn ngăn cản tôi? Sống chết của tôi có liên quan gì tới anh? Tôi sẽ không táng tận lương tâm đi tổn thương những đứa trẻ kia, nhưng cũng sẽ không đứng nhìn con tôi nửa chết nửa sống như thế, cho nên"

Tạ Linh Côn không muốn tranh luận cùng tôi, anh ta cướp đi đứa bé từ trong tay tôi, kiên quyết nói: "Ta chưa từng yêu cầu cô đi giết mấy đứa trẻ này, những chuyện bẩn thỉu này ta sẽ làm thay cô! Cô chỉ cần giữ vững trái tim sạch sẽ thuần khiết như bây giờ là được rồi, tất cả những chuyện độc ác đen tối, ta sẽ gánh chịu thay cô! Cô phải biết cô còn có thời gian để do dự, nhưng đứa bé lại không có thời gian như vậy, không còn bao lâu nữa cơ thể của nó sẽ bị đình trệ, thằng bé sẽ không lớn lên được nữa, cũng sẽ không tỉnh lại được, sống như thế không bằng chết đi còn tốt hơn! Cho nên, cô cứ coi như ta chưa nói gì, cũng không cần quan tâm tới chuyện này nữa."

Tôi kinh ngạc nhìn Tạ Linh Côn, bây giờ hai tay tôi đã dính đầy máu tanh, tôi không còn là Mạc Thất thuần khiết trước kia nữa, trước đây không lâu, tôi còn giết chính tổ tông của mình là Mạc Nham, như thế này, tôi còn có thể được xem như thần tiên trong sạch sao?

Tôi tự hỏi mình, Tạ Linh Côn anh ta tự nguyện đi làm chuyện này, nhưng tôi thật sự có thể yên tâm thoải mái chờ kết quả sao? Không, tôi không làm được, đó chính là bốn mươi chín mạng người đó, còn là đứa trẻ vừa ra đời, tôi thật sự không nhẫn tâm để cho người khác vì tôi mà làm như thế?

Nhưng nếu như không làm như vậy, con của tôi sẽ mãi mãi ở trạng thái nửa chết nửa sống như thế này, thằng bé mãi mãi sẽ không lớn lên được, đây cũng là kết cục tôi không muốn nhìn thấy, tôi nên làm cái gì? Là một mắt nhắm một mắt mở mặc kệ Tạ Linh Côn đi lạm sát kẻ vô tội, hay là

Giờ khắc này tôi rất hoang mang lo sợ, trong lòng tôi có trăm ngàn giọng nói muốn đi ngăn cản, nhưng lại có một giọng nói ủng hộ anh ta đi làm như vậy, tôi không biết tôi nên làm cái gì nữa: "Không còn cách nào khác sao? Tôi không muốn anh vì đứa bé này mà đi làm những chuyện anh không nên làm như vậy! Suy nghĩ thêm một chút tìm cách khác không được sao?"

Tạ Linh Côn nheo mắt lại, anh ta khinh thường nói: "Trên đời này nếu như còn cách khác thì có ai nguyện ý liều chết đi phạm luật trời chứ, phép tắc trên đời này đều để cho người ta tuân theo, nếu quả thật có cách không cần lấy mạng những sinh linh kia, sao ta phải rơi vào tình trạng này chứ."

"Anh, sao anh có thể nghĩ như vậy? Anh là Xích Linh Tinh Quân, anh cũng là thần tiên mà? Vì sao anh lại bị nhốt ở Luyện Ngục? Anh đã làm cái gì?"

Trong trí nhớ, Tạ Linh Côn và sư phụ tôi, còn có Diệm Thiên Ngạo là bạn tốt không có gì giấu nhau, cho nên chuyện anh ta bị nhốt ở tầng cuối cùng của Luyện Ngục tôi vẫn luôn rất tò mò. Tôi đối việc này một chút ký ức cũng không có, cũng không rõ vì sao ba người bọn họ sau này lại trở mặt thành thù.

Tạ Linh Côn hừ lạnh một tiếng nói: "Có cái gì lạ đâu! Thiên Đế chính là lão già khốn nạn bất nhân bất nghĩa không hơn không kém! Không khốn nạn làm sao xứng làm Thiên Đế! Ta không muốn bị ông ta lợi dụng bắt ép ta làm những chuyện trái với lương tâm, mặc kệ ai đến chỉ trích ta, mắng ta ta cũng không quan tâm, ta cũng không quan tâm những tên ngu xuẩn kia sẽ dùng con mắt nhìn ta như thế nào! Bây giờ ta đã thoát ra, ta nhất định sẽ khiến lão già khốn nạn kia hối hận vì lúc trước đã không một đao giết ta."

Ôi, lần này còn kéo cả Thiên Đế vào nữa, Tạ Linh Côn nói Thiên Đế bất nhân bất nghĩa, đây là có chuyện gì chứ? Trong ấn tượng của tôi Thiên Đế vẫn luôn là người rất công bằng chính trực mà, người kia cao cao tại thượng lại có chút thần bí nhưng tuyệt đối không phải là người độc ác hay làm chuyện xấu, vì sao nhắc tới ông ta Tạ Linh Côn lại tức giận như vậy?

Chuyện liên quan giữa anh ta và Thiên Đế tôi cũng không muốn đi tìm hiểu rõ, bây giờ chính tôi cũng đang rối như tơ vò đây này!

Muốn con mình sống thì phải phối hợp bốn mươi chín mạng của trẻ con! Nhìn con mình nửa sống nửa chết tôi không làm được! Dùng thần khí đổi mạng cho con, tôi chết, Tạ Linh Côn sẽ giết chết con tôi, cho dù tôi chọn cách nào cũng đều là một lựa chọn khó khăn.

Tạ Linh Côn nguyện ý làm những chuyện dơ bẩn kia cho tôi, tôi không biết thì không nói nhưng bây giờ tôi đã biết, nếu không đi ngăn cản thì tôi chính là đồng phạm cũng vi phạm luật trời, cho nên tôi không dám chủ quan, chuyện này vẫn phải bàn bạc kỹ hơn mới được, không thể để mục đích cá nhân làm u mê đầu óc: "Việc đã đến nước này vẫn phải từ từ bình tĩnh để cho tôi suy nghĩ thật kỹ lại đã."

Nói xong tôi bắt đầu suy nghĩ, Tạ Linh Côn cũng không ép tôi đưa ra quyết định, anh ta để cho tôi suy nghĩ rõ ràng làm thế nào rồi mới nói.

Đứa bé tỉnh lại được một lát thì lại buồn ngủ, vẫn nên cho người ôm nó đi, với tình trạng trước mắt của đứa bé không thích hợp ở bên ngoài quá lâu, Tạ Linh Côn vẫn luôn đem thằng bé nuôi dưỡng trong một cái hồ và dặn chị gái của anh ta bảo vệ nó, cách vài ngày sẽ độ cho thằng bé chút nguyên khí, để thằng bé dùng cái này kéo dài tính mạng.

Tôi từ chỗ Tạ Linh Côn biết thêm một chuyện, con trai tôi từ lúc bị Tạ Linh Côn ôm đi vẫn dựa vào nguyên khí của anh ta để sống, cho nên sau này cũng chỉ có nguyên khí của anh ta mới có tác dụng đối với con trai tôi, nguyên khí của những người khác sẽ bị bài xích hoàn toàn không có hiệu quả, cho nên đây cũng là nguyên nhân mấu chốt con của tôi nhất định phải đi theo Tạ Linh Côn.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không đoán ra nguyên nhân thực sự Tạ Linh Côn ôm con của tôi đi, từ giờ trở đi, hành động của anh ta đối với đứa bé lại hợp tình hợp lý như vậy, cũng không giống như là có mục đích gì, tôi cũng từng có rất nhiều hoài nghi, nhưng bây giờ, tôi lại bị những này hoài nghi vây khốn, nghĩ không ra manh mối.

Ép buộc mình bình tĩnh ngồi xuống, nhưng đầy trong đầu đều là chuyện của đứa bé, lựa chọn ra sao đã trở thành tâm bệnh của tôi, trái phải không có cách nào cân bằng, tôi là một vị thần nhưng cũng là mẹ của một đứa bé, cứu người hay là giết chóc, trong lòng tôi không ngừng giằng co, thật sự rất khó để đưa ra kết luận.

Càng muốn kiềm chế, tâm tư của tôi lại càng nóng vội, đột nhiên, vùng đan điền toát ra một cơn đau nhức, tôi kêu rên thành tiếng, cảm giác tĩnh mạch hai bên giống như bị chặt đứt, đau đớn không thôi.

May mắn cơ thể của tôi là dùng bùn tạo nên, chỉ có tĩnh mạch không có mạch máu, cho nên sẽ không bị thổ huyết doạ người như vậy, nhưng cơ thể này không dễ kiếm, cho nên tôi phải bình tĩnh lại đi khắc phục.

Dần dần ổn định lại, hô hấp từ từ chậm xuống, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, có một giọng nói không ngừng nói với tôi: "Giết những đứa trẻ kia, chỉ có như thế mới có thể đổi về tính mạng của con trai tôi! Thằng bé không nên bị đối xử như thế, tất cả đều là do những người không tim không phổi kia gây ra, cô và con trai cô không cần phải gánh chịu hậu quả như vậy! Giết bọn họ, đây không phải lỗi của cô! Cô là thần phải bảo vệ người phàm, nhưng bây giờ cô gặp khó khăn, những người được cô bảo vệ nên đền đáp cho cô, hiện tại là lúc bọn họ nên đền đáp cho cô rồi, cô không cần phải suy nghĩ!"

Tôi lắc lư cái đầu, muốn đem giọng nói này đuổi đi, nhưng nó không ngừng quanh quẩn ở trong đầu tôi.

"Phần Thất, cô là người nhu nhược nhát gan, vì cái gì mà cô chưa đưa ra quyết định, giết bọn họ có thể cứu sống con của cô, cô đang sợ cái gì? Cho dù cô là người hay là thần, cô cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Diệm Thiên Ngạo, đến bây giờ rơi vào tình trạng này, cô còn vì anh ta suy nghĩ cái gì? Anh ta đối với cô như vậy chẳng lẽ cô không muốn trả thù anh ta sao? Giết những đứa trẻ kia, một công đôi việc!"

Vì xua tan đi giọng nói ác độc này, tôi bèn niệm tĩnh tâm chú loại trừ giọng nói mê hoặc: "Không! Tại sao tôi phải trả thù anh ấy? Giết những đứa trẻ kia, thì có thể trả thù anh ấy hay sao? Vì sao? Anh ấy có liên quan gì tới những đứa trẻ kia? Cô không cần lung lạc tư tưởng của tôi, tôi sẽ không nghe cô, cô cút đi cho tôi!"

Đối phương cười lên ha hả: "Cô đã quên Diệm Thiên Ngạo nói cô thay đổi rồi sao? Đã như vậy, cô cứ dựa theo tâm ý của mình mà làm, làm chuyện cô nên làm! Là anh ta không tín nhiệm cô trước, số phận của cô và con trai cô đều do một tay anh ta tạo nên, anh ta vẫn luôn lợi dụng cô, chẳng lẽ cô vẫn không hiểu? Ngẫm lại Chung Nhược Hi không phải do cô giết nhưng Diệm Thiên Ngạo vẫn cứ trách tội lên đầu của cô! Nhưng Mạc Nham thì sao? Không phải chính tay cô giết ông ta hay sao? Hai tay của cô đã dính đầy máu tươi, tội gì cô phải khổ sở cố gắng gìn giữ hình tượng cao thượng của mình làm gì, bây giờ cô chỉ cần bảo vệ con của cô, đây mới là việc cô cần phải làm!"

Đầu tôi đau nhức như muốn nứt ra khiến tôi hét lên, ngọn nguồn tội ác đến từ trái tim tôi không ngừng xâm nhập vào suy nghĩ của tôi, tôi thống khổ ngã trên mặt đất, tự lẩm bẩm: "Không, tôi là người tốt, tôi sẽ không nghe cô, tôi sẽ không làm tổn thương người vô tội!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK