Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 210:




Trường học sáng sớm người không nhiều, chúng tôi vừa bước vào phòng học, liền nghe thấy một tiếng động lớn. Hai chúng tôi vô cùng tò mò, ngay lập tức chạy đến cửa sổ nhìn, Tiêu Linh kinh ngạc hét lên, chúng tôi ai cũng không ngờ, mới sáng sớm đã có người nhảy lầu.

Tôi bưng miệng lùi về sau một bước, hiện trường kinh người khiến tôi nhớ đến Ngụy Minh, đối với cái chết của cậu ấy, đến giờ trong lòng tôi vẫn còn nghĩ về nó, chỉ là không ngờ sau khi đổi đến môi trường mới, vậy mà lại gặp chuyện như vậy, cả người ngay lập tức cảm thấy không tốt.

Ý thức nhìn Tiêu Linh bên cạnh, cô ấy có vẻ bị dọa không ít, tôi tiến lên an ủi đỡ cô ấy cậy, xốc lại lòng dũng cảm một lần nữa leo lên bậu cửa sổ nhìn xuống.

Nhảy lầu là cô gái tóc dài, máu từ trên người lan ra, cùng với chiếc áo trắng trên người tạo thành cảm giác trái ngược mãnh liệt, từ trên cao nhìn xuống, giống như một đóa hoa tuyết nở trong máu, đập vào hai mắt phát đau.

Tôi nhìn cô gái đó, trong đầu có chút trống rỗng, có một cảm giác nói không ra.

Rất nhanh, có người tập trung ở đó, giáo viên ở trong trường cũng đều nhanh chóng chạy qua đó, người gọi điện thoại, người giữ trật tự, rất nhanh giải tán hết đám học sinh xem náo nhiệt, hiện trường ở lại mấy giáo viên trẻ đợi nhân viên liên quan đến.

Tiêu Linh liếm môi khô, cả người cô run rẩy trốn sau lưng tôi hỏi: “Mạc Mạc, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tôi cũng muốn biết đây là chuyện gì, vươn đầu nhìn xung quanh một vòng, nhưng không phát hiện thứ gì không sạch sẽ, nghĩ lại cô gái này có khả năng bản thân có nguyên nhân gì đó mới tự sát!

Trước khi cảnh sát đến, anh em Vô Thường đã đứng ở bên cạnh cô gái, tôi nhìn bọn họ đem linh hồn cô gái trở về địa phủ, tôi kéo Tiêu Linh trở về chỗ ngồi nói: “Mới sáng sớm nhìn thấy người chết rất đen đủi, đừng nhìn nữa cũng đừng nghĩ nữa, sống chết có số, đây đều là mệnh.”

Tiêu Linh nhíu đầu mi, cô ấy hiểu như không hiểu hỏi: “Cái gì là mệnh? Mạc Mạc, sao cậu một chút cũng không sợ a? Tớ thật bội phục cậu, nhìn thấy người chết còn có thể bình tĩnh như vậy, tớ sắp bị dọa chết rồi. Cậu nói ba mẹ cô gái đó có biết bao đau lòng a, có chuyện gì không thể giải quyết được, nhất định phải nhảy lầu, trẻ như vậy liền dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh, tớ thực sự không hiểu cô ta nghĩ kiểu gì nữa.”

Tự sát cần một dũng khí rất lớn, nếu như ai cũng có thể nghĩ thông bản thân vì sao lại làm như vậy, thì sao còn có người đi tìm chết a! Hơn nữa người từ sát không đầu thai chuyển thế, loại linh hồn này nếu như chịu sự trừng phạt của địa ngục, nếu như ở lại nhân gian trở thành cô linh, chết chưa chắc thoải mái hơn sống, không chừng còn thảm hại hơn sống.

Tiêu Linh thở dài một hơn, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi báo động, hai tay cô chắp chữ thập nói: “Hi vọng ông trời bảo hộ, còn có cơ hội.”

Tôi nhìn Tiêu Linh, cô ấy chính là cô gái nhỏ tâm địa đơn thuần hiền lạnh, hi vọng mọi thứ bên cạnh tốt đẹp, có điều cô gái tự sát đó đến linh hồn cũng đã bị thu mất, cô ta không thể sống lại được, tôi có thể nhìn được, nhưng cô ấy không biết.

Con người nên có trách nhiệm với những việc mình làm ra, gánh vác hậu quả, đây chính là quy luật giữa người sống và người chết, Tiêu Linh cả đời này đều chưa chắc đã hiểu quy luật của người chết, tôi cũng không hi vọng cô ấy hiểu, tôi hi vọng cô ấy đời này có một cuộc sống tốt.

Trường học mới sáng sớm đã xảy ra chuyện này, chẳng mấy người còn tâm tình đi nghe giảng,đang âm thầm thảo luận chuyện này.

Nghe nói, cô gái nhảy lầu là năm hai, bình thường bàn ra tán vào, cuộc sống riêng tư vô cùng tệ hại, đến sinh viên năm nhất như chúng tôi còn biết tin đồn về cô ấy, có thể thấy cuộc sống của cô gái này rốt cuộc thối nát thế nào.

Tôi đối với mấy tin bát quái này không dám có hứng thứ, nghe thì cho qua, không hề tham gia sâu vào chủ đề tán của bọn họ. Chính lúc tôi đang trèo lên bàn muốn đánh một giấc, khóe mắt liền nhìn thấy bóng dáng Vương Quang Huy lướt qua cửa, ông ta nghó đầu vào phòng học chúng tôi nhìn một lượt, sau khi phát hiện ra tôi, hi hi cười một cái, sau đó gõ mở cửa phòng học.

Vương Quang Huy nói vài câu với giảng viên xong thì mời tôi ra ngoài, ở trước mặt nhiều người như thế thật sự khiến tôi cảm thấy bối rối. Những người không biết chuyện nếu như biết thân phận của Vương Quang Huy không biết sẽ nghĩ tôi ra sao đây. Ngoài ra, tôi cảm thấy tên này chẳng giống cảnh sát tẹo nào, điều tra một vụ án mà cứ phải kéo quan hệ với linh dị, ổn thật đấy à?

Tôi cúi đầu đi ra ngoài cái dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, không quên tức giận trợn mắt với anh ta. Bên trong có tiếng xôn xao, giả thuyết của tôi trở thành sự thật, sáng sớm mới có người chết, cảnh sát vừa đến thì lập tức tìm tôi nói chuyện, cứ móc nối đại hai người này với nhau cũng có thể nhìn thấy được rất nhiều giả thuyết. "Anh tìm tôi có việc gì vậy, cảnh sát Vương?"

Vương Quang Huy gãi đầu cười haha nói: "Không phải tôi đang muốn nghe ý kiến của cô đây sao?"

Tôi hít sâu một hơi, đáp lại bằng giọng không vui: "Người chết rồi, không phải cảnh sát các anh nên điều tra hiện trường trước à? Anh hỏi tôi làm gì?"

Nụ cười của Vương Quang Huy tắt ngấm, anh ta nghiêm túc nói: "Cô Mạc, sao cô biết cô gái đó chết rồi vậy?"

Xe cứu thương vừa đến là đưa cô gái đó đi luôn, cho nên đến nay không ai biết được tình trạng của cô gái đó ngoại trừ trường học. Nhưng cảnh sát bên đó có lẽ đã nhận được tin tức, cho nên Vương Quang Huy mới cảm thấy kinh ngạc khi nghe tôi nhắc đến tin tức cô gái ấy đã chết một cách chắc chắn như thế.

Tôi bĩu môi giải thích: "Anh quên tôi làm gì rồi à? Cô gái đó chết ngay tại chỗ, hồn bị câu đi rồi! Tôi không nhìn thấy gì kỳ lạ thì đa số là tự sát! Chuyện này anh hỏi tôi cũng vô ích thôi, nếu thật sự muốn biết nguyên nhân cái chết thì anh nên điều tra từ những người bên cạnh cô ấy đi."

Sau khi nghe tôi giải thích, Vương Quang Huy khách sáo gật đầu nói: "Vậy là được rồi! Cảm ơn cô Mạc đã chỉ điểm, tôi đánh giá cô rất cao đấy, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ chắc chắn sẽ rộng mở.

Ặc, lời khen này nghe êm tai quá, nhưng tôi biết rất rõ là bản thân mình là người không có tương lai, chứ đừng nói đến tiền đồ. "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi có thể về đi học được chưa, cảnh sát Vương?"

Vương Quang Huy cũng là một người rất hài hước, anh ta rất manly đưa tay làm động tác mời: "Tất nhiên rồi! Vụ án này có ý kiến của cô, có lẽ cũng không còn quá phức tạp nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK