CHƯƠNG 12: NHƯ CÁC GẶP NƯỚC
Lúc này lòng tôi đang nóng như lửa đốt, đâu còn tâm tư nào mà tranh cãi với anh ta. Tôi nghĩ đến người bình thường cũng không nhìn thấy anh ta, vậy thì cũng mặc kệ đi.
Vừa đẩy cửa sân ra thì nghe thấy có người gọi: “Bà Hai, hình như có khách đến!”
Bà Hai chính là bà nội tôi, những người trẻ tuổi trong thôn đều gọi bà ấy là bà. Bà gạt đám người chạy ra ngoài, vừa thấy tôi liền kinh ngạc kêu lên: “Cháu quay lại làm gì?”
Ba mẹ đi theo phía sau bà nội thấy tôi, sắc mặt kỳ lạ, nhất là mẹ tôi, vẻ mặt giận dữ giống như muốn nuốt chửng tôi vậy.
“Ông nội đi rồi, sao con vẫn không thể về thăm chứ!”
Mẹ bổ nhào lên phía trước kéo tay tôi trách mắng: “Sao con lại không nghe lời như vậy, bảo con ở nhà học hành đàng hoàng, tại sao lại chạy đến đây? Con chê mạng mình không đủ lớn có phải không? Giờ đã là mấy giờ rồi, đường núi tối như vậy, nếu đụng phải ma quỷ thì làm sao? Mẹ đúng là tạo nghiệt mà, đã sinh ra đứa rẻ tiền như con.”
Tôi đã nghe câu này vô số lần rồi, mỗi lần nghe đều khó chịu như nhau. Tôi biết mẹ không có ý xấu, là mẹ lo lắng cho tôi, chỉ là…
Bị mẹ không ngừng quở trách nhưng tôi cũng không cãi lại. Tôi cúi đầu nhìn quan tài của ông nội, cảm thấy cũng không có gì khác thường, dường như mọi người đều không phát hiện ra thi thể của ông nội đã không cánh mà bay từ lâu.
Ba bước lên khuyên mẹ tôi đừng tức giận. Ông ấy càng như vậy thì mẹ tôi lại càng mắng mỏ dữ hơn, miệng nói giống như súng bắn liên thanh vậy.
Ông Ba mặc áo choàng đi ra. Ông ấy cũng là ông Ba của tôi, “Thầy” của nhà họ Mạc. Ông nội tôi chết thì tất nhiên là do ông Ba lo liệu lễ tang.
Mẹ tôi lải nhải không ngừng, ông ta nghe thấy chói tai nên nhíu mày lên tiếng nói giúp tôi: “Hải Quỳnh, cô đang làm gì vậy? Con bé về đây là tận lòng hiếu thảo, nó đã đến rồi, chẳng lẽ cô còn muốn đuổi nó về giữa đêm hôm hay sao?”
Mẹ tôi cười ha ha hai tiếng, trước giờ bà ấy vẫn xem thường ông Ba, cho rằng ông ấy không phải chính đạo, thấy ông ấy xen vào lo chuyện bao đồng, thế là bực bội nói: “Nó là con gái tôi, nó không về lẽ nào ở đây chờ chết à! Tôi còn không biết nhà họ Mạc có đức hạnh gì sao? Dám làm còn sợ người ta nói ra sao?”
Trong sân có không ít người trong thôn, ông Ba cũng là người có thân phận trong thôn, ông ấy lập tức tức giận phất áo choàng bỏ đi khi bị mẹ tôi phản bác như vậy. Ông ấy lo mẹ tôi nhất thời lỡ miệng nói ra chuyện năm đó, vì thế kìm nén cơn giận không bộc phát ra.
Bà nội ở bên cạnh không nhìn tiếp được nữa, rốt cuộc cũng là bề trên, cũng không thể quở trách như vậy được: “Hải Quỳnh, đây là linh đường của ba cô, muốn gây chuyện cũng phải xem trường hợp. Nói một câu công bằng, mẹ cũng không cầu xin cô đến đây, nếu cô không vui thì về nhà là được. Cô ở đây va chạm với người lớn, còn được coi là thành phần tri thức sao? Mẹ là mẹ chồng cũng thấy rất mất mặt thay cô nữa.”
Mỗi một câu bà nội nói đều giống như cái kim đâm vào tâm khảm mẹ tôi, ân oán tích lũy suốt nhiều năm lập tức bộc phát.
“Mẹ tưởng tôi muốn về đây? Nếu không phải lúc còn sống ba yêu thương tiểu thất thì tôi sẽ về đây sao? Cả đời ông ấy làm người tốt, không ngờ đến lúc chết cũng không có được kết cục tốt! Các người đều là những người không biết lý lẽ, tôi cũng chẳng thèm cãi nhau với các người, nhưng nếu con gái tôi có sơ xuất gì, dù có liều cái mạng này thì tôi cũng phải kéo các người đi gặp Diêm Vương phân xử.”
Người trong thôn tự coi như là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chỉ nghĩ quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt nên cũng không nghĩ sâu xa, mồm năm miệng mười xúm vào khuyên can, người chết quan trọng, cãi nhau ở linh đường, động chạm đến người chết là không may mắn.
Đây chính là người nhà của tôi. Tôi mắt đỏ hoe nhìn về phía tên kia, anh ta đứng ở đó không nói tiếng nào, không biết đang nghĩ gì. Chắc hẳn anh ta sẽ cười tôi chứ!
Tất cả đều bắt đầu từ việc kết hôn bốn năm trước, chắc hẳn anh ta hiểu nỗi khổ sở của mẹ tôi.
Ông Ba đi vòng đến bên cạnh tôi, kéo tôi sang một bên hỏi nhỏ: “Đường núi tối đen, làm sao cháu lên được? Có gặp phải thứ gì không?”
Tôi vừa muốn trả lời thì mẹ tôi tinh mắt đã kéo tôi trở lại: “Ông Ba, tốt nhất là ông cách xa con gái cháu một chút.”
Có đôi lúc quả thực mẹ tôi hơi cực đoan, chỉ cần liên quan đến tôi là bà ấy hoàn toàn không màng những thứ khác. Hành động của bà ấy đã dẫn đến sự ngờ vực của mọi người. Ông Ba lúng túng ho khan vài tiếng, nói với giọng điệu phẫn nộ: “Nó cũng là cháu gái của chú, chú có thể làm gì nói chứ? Cháu nhìn cháu xem, ra thể thống gì.”
“Ai làm người đó biết, tóm lại là các người đều cách xa con gái tôi một chút.”
Bao năm nay quả thực mẹ tôi sống không dễ dàng, nhưng mà xung đột với ông Ba trước mặt nhiều người như vậy là làm trò cười cho người ngoài xem, tôi cũng có chút khó chấp nhận được. Trong mắt tôi sự bảo vệ thái quá của bà ấy lại có vẻ hơi khắc nghiệt.
“Mẹ, đủ rồi, đừng nói nữa! Còn có người ngoài đang nhìn đó. Có thời gian để cãi nhau như vậy, còn không bằng xem thử thi thể của ông nội có còn hay không?”
Tôi vừa nói ra câu này tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Quan tài đặt ở ngay trong linh đường, luôn có người trông chừng, làm sao thi thể có thể biến mất được?
Tôi sải bước đi vào trong phòng kiễng chân lên. Chẳng trách không có ai phát hiện ra, quan tài để cao như vậy, ai mà ngờ được bên trong lại trống rỗng chứ.
“Quả nhiên đã bị trộm đi, bây giờ mọi người còn muốn cãi nhau không?”
Rất khó để giải thích tại sao thi thể của ông nội lại xuất hiện ở trong núi. Nếu như nói ông tự đi ra ngoài, chắc chắn ông Ba sẽ lại lập đàn cúng bái tưng bừng một trận, như vậy còn chẳng bằng nói bị người khác lấy trộm đi cho đơn giản một chút.
Ông Ba lạch bạch đi lên mấy bước, nhìn vào trong quan tài, sắc mặt thay đổi lớn: “Ngoan Bảo, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Tôi bình tĩnh cố làm ra vẻ sợ hãi mà trả lời: “Lúc cháu vừa mới về thì nhìn thấy một người lén lút cõng một người xuống núi. Cháu cảm thấy quái lạ nên gọi rồi đuổi theo, có lẽ là người đó sợ bị phát hiện nên ném thi thể lại rồi bỏ chạy. Cháu không dám xác nhận vì trời quá tối, chỉ là nhìn thấy giống, muốn quay về xác định, không ngờ…”
Mọi người nghe tôi nói như vậy lập tức xôn xao lên: “Chuyện lấy trộm thi thể này cũng có thật. Bà Hai, mau chóng cử người đi tìm thi thể về đi. Chậc chậc chậc, con người thời nay làm sao vậy, việc lấy người chết bán kiếm tiền mà cũng làm, thất đức quá đi!”
Ngay lập tức ông Ba dẫn người cùng với bà nội theo tôi đi tìm thi thể của ông nội. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt lành lạnh của mẹ tôi nhưng cũng không có tâm tư để khuyên nhủ gì. Tôi chỉ muốn mau chóng tìm thi thể của ông nội về, làm tang lễ để ông còn đi đầu thai chuyển thế.
Tên người chết đi theo bên cạnh tôi, hành động im lặng của anh ta khiến tôi thấy hơi cảm động. Mặc dù tôi vẫn hơi sợ anh ta, nhưng mà cũng không còn quá sợ nữa.
Nhân lúc bên cạnh không có người, tôi lẳng lặng đến gần anh ta, ngại ngùng nói một câu cảm ơn.
Tên khốn kiếp khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất kiêu ngạo. Anh ta nghiêng mặt qua, khuôn mặt đỏ giống như dưới ánh lửa kia sinh động như thật: “Chẳng phải cô thường nói một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm ngày à, như cá với nước, nể tình ‘ân nghĩa cá nước’ này, làm sao ta có thể mặc kệ được?”
Như cá với nước? Anh ta đang nói về tình một đêm?
For one night? Đáng ghét!
Tôi đang định nổi cáu thì phát hiện đã đến chỗ cất giữ thi thể của ông nội. Để không thu hút sự chú ý của người khác nên tạm thời tôi nhẫn nhịn, món nợ này để sau này từ từ tính.
Đi vào bụi cây, tôi vừa định chỉ ra thì phát hiện trên mặt đất trống không, thi thể của ông nội đã bốc hơi. Tôi không tin dụi mắt, xác định thật sự đã mất rồi mới ngỡ ngàng nhìn về phía tên người chết.
Anh ta đứng ở đó nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống như đang suy nghĩ gì đó. Mặc dù tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta nhưng từ bóng người của anh ta là nhìn ra được anh ta cũng rất ngờ vực.
“Ngoan Bảo, có phải là trời quá tối, cháu nhớ nhầm chỗ rồi không?”
Tôi lắc đầu, bật khóc: “Cháu sẽ không nhớ nhầm đâu, ông ấy thật sự ở đây, cháu tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm đâu!”
Bà nội ngồi bệt dưới đất, vỗ đùi kêu khóc: “Ông ơi, ông chết rồi mà tôi cũng không trông ông được. Đồ chết bầm, ai lại thất đức như vậy mà trộm ông đi chứ!”
Tên người chết xuyên qua mọi người đi đến chỗ thi thể ông nội, anh ta ngồi xổm xuống, bốc bùn đất lên miết một chút, để dưới mũi ngửi rồi nói với tôi: “Không phải người, kẻ ác!”
Mấy chữ ngắn ngủn nhưng tôi lại hoàn toàn hiểu ý của anh ta. Mỗi lần anh ta nói ngắn gọn là nhất định rất nghiêm trọng!
Tôi lập tức dựng tóc gáy. Người có thể bị tên người chết nói là kẻ ác thì nhất định không bình thường. Phải làm sao đây? Còn có thể lấy được thi thể của ông nội về không?
“Không hay rồi!” Lúc này ông Ba cũng đi đến bên cạnh tên người chết. Dường như ông ấy đã phát hiện điều gì đó, nằm bò trên mặt đất giống như chó con ngửi bùn đất, sắc mặt ông ấy thay đổi lớn: “Có chuyện lớn rồi!”