Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 205:




Mẹ trực tiếp tắt điện thoại trước mặt tôi: “Bây giờ con chỉ cần chuyên tâm học tập, những chuyện khác không liên quan đến con. Nếu như trong nhà có chuyện gì thì báo cho mẹ, con không cần bận tâm.”

Tôi...

Mẹ không nói phải trái như vậy thật sự khiến tôi sắp bốc hỏa! Nhưng nghĩ đến đây là đầu đường, nếu như cãi nhau với bà ấy sẽ thu hút sự chú ý không đáng có của người đi đường, cho nên tôi đành nhịn xuống, chờ sau khi về nhà rồi lại giải thích với mẹ, lấy điện thoại về.

Cuối tuần, người đi siêu thị rất đông rất náo nhiệt, mẹ vô cùng cẩn thận chọn đồ ăn còn tôi chỉ đi bên cạnh giúp bà cầm đồ.

Khi đi ngang qua quầy thịt, mẹ nói muốn mua vài cái móng giò về hầm canh. Lúc bà đưa tay ra, tôi nhìn thấy trên cổ tay bà có mấy vết đỏ sậm, tôi nhìn kỹ lại một chút để chắc chắn mình không hoa mắt. Sau khi bà mua thịt xong, tôi mới lo lắng hỏi: “Mẹ, tay mẹ làm sao vậy?”

Mẹ sửng sốt một chút rồi lập tức ra vẻ thoải mái nói: "À, con nói cái này à, chắc là hai ngày trước khi dọn phòng bị đập vào đâu đó thôi, không sao đâu! Hôm nay mẹ hầm canh tẩm bổ cho con rồi mua ít hải sản con thích nữa. Mẹ nghe bà bán rau nói phía trước có siêu thị hải sản, chúng ta qua đó xem rồi về.”

Tôi vốn muốn nói không nhưng mẹ lại quá nhiệt tình, không đợi tôi trả lời đã kéo qua cầu.

Con đường này tôi cũng không hay đi nên không rõ phía trước có đoạn đường đang thi công, mà muốn đi tới chợ hải sản cần phải đi qua đoạn đường thi công đó. Vốn cái cầu này cũng không rộng lắm, bây giờ vì đang thi công gộp hai con đường thành một, may là chỉ có đường một chiều và đường dành cho người đi bộ.

Đột nhiên mẹ đang đi phía trước dừng lại, giữ chặt tôi rồi nhìn phía trước.

"Sao vậy ạ?" Tôi quay đầu lại nghi ngờ nhìn mẹ.

Mẹ không nói gì, túm chặt tôi chạy về phía trước. Hành động khác thường của bà ấy khiến tôi càng thêm nghi ngờ, đột nhiên tới tìm tôi rồi làm ra những chuyện khó hiểu và cả những câu nói cũng hơi quái lạ. Rốt cuộc bà ấy bị sao vậy?

Vừa chạy xuống cầu tôi còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy tiếng động lớn ở phía sau. Cả cây cầu sụp đổ, những nhân viên thi công trên cầu đều rơi xuống sông, còn có vài chiếc xe ô tô cũng bị rơi xuống.

Tôi khiếp sợ nhìn nơi bị sụp đổ, không dám tưởng tượng nếu mẹ không túm tôi chạy xuống thì chẳng phải là...

Có rất nhiều người nhìn thấy sự việc này như tôi, bọn họ đang vây quanh bờ sông nghĩ cách cứu người, cách đó không xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, nhân viên cứu hộ và cảnh sát cũng lục tục đi tới.

Hoạt động cứu viện đang được lần lượt mở rộng dù rằng tôi đang đứng ở bên kia đầu cầu. Nhìn những bóng dáng bận rộn đó, tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, mẹ có thể đột nhiên kéo tôi chạy như vậy là vì biết trước cây cầu sẽ sập sao?

Mẹ là một người bình thường, sao lại có năng lực biết trước sự việc được? Tôi cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng lại không giải thích được hành động vừa rồi của bà ấy.

Lòng tôi có nghi hoặc nên cũng không quan tâm được những chuyện khác, tôi kéo tay bà ấy nghiêm túc hỏi: “Mẹ nói thật cho con biết, có phải là mẹ đã biết trước cây cầu sẽ sập xuống không?”

Mẹ cười rộ lên nói: "Con nghĩ cái gì vậy, sao mẹ lại biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ?! Chỉ là đột nhiên mẹ nhớ đến còn chưa mua gia vị nên muốn về thôi!”

Tôi lắc đầu, lời giải thích này không hợp lý: "Không đúng! Đồ gia vị trong nhà đều có đủ, mẹ mới mua không lâu, cho dù là làm hải sản cần dùng thì đi siêu thị hải sản là được rồi, không cần phải về! Mẹ biết xảy ra chuyện nên mới kéo con chạy đi, có phải không?"

Mẹ bị tôi ép hỏi có chút phiền, cười mắng: "Đứa nhỏ này, bệnh đa nghi sao lại nặng như thế! Mẹ đã nói không phải rồi, mẹ cũng không phải thần tiên, sao có thể biết sẽ xảy ra chuyện chứ! Hôm nay có thể tránh được một kiếp này là do chúng ta may mắn, con đừng suy nghĩ linh tinh nữa được không? Quên đi, lần này không ăn hải sản được rồi, chúng ta về đi!"

Mẹ nói rất nhẹ nhàng ngắn gọn, nhưng tôi lại càng cảm thấy có vấn đề, chỉ là vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực để làm rõ lời giải thích của bà ấy mà thôi.

Vừa về nhà mẹ đã vào bếp bắt đầu bận rộn. Trên đường về bà ấy còn mua một con cá, nói rằng ăn nhiều cá sẽ thông minh, còn nói chuyện phiếm với tôi rất nhiều, rõ ràng bà đang giấu diếm gì đó. Vốn dĩ bà không phải một người hay nói, một lúc nói nhiều như vậy có phải làm đang chột dạ không?

Sự khác thường của mẹ giống như có thứ gì đó đâm vào lòng tôi, có một sự khó chịu không thể vơi đi. Trong lòng có một nỗi khủng hoảng khó hiểu nhưng lại không nói ra được nguyên nhân, dù sao cũng là một dự cảm không tốt, cảm giác sẽ có thứ gì đó xảy ra. Trực giác của tôi vẫn luôn rất chuẩn, trước nay chưa từng sai, có lẽ vì nguyên nhân này nên tôi mới thấy bất an!

Tôi cũng không muốn tìm tên chết tiệt thay tôi giải quyết câu đố này. Dù sao cũng là mẹ mình, tôi nghi ngờ bà như vậy cũng cảm thấy hơi quá đáng, nên muốn âm thầm quan sát rồi nói sau. Nếu thực sự có vấn đề gì thì nghĩ biện pháp giải quyết sau cũng được.

Tôi lặng lẽ đi đến trước phòng bếp, trốn ở góc phòng âm thầm quan sát nhất cử nhất động của mẹ. Nhưng mẹ giống như có mắt ở sau lưng vậy, tôi vừa mới tới gần cửa bà đã đưa lưng về phía tôi hỏi: "Tìm mẹ có việc gì sao?"

Ặc!

Tôi đã rón rén như vậy rồi mà, tai mẹ sao lại thính thế chứ!: "Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến mẹ đang nấu cơm thôi, có gì cần con giúp không!”

“Bảo bối ngoan, con không biết nấu cơm thì có thể giúp được gì cho mẹ. Đi xem phim đi, lát nữa ăn cơm mẹ gọi con!”

Tôi đương nhiên sẽ không hết hy vọng nhanh như vậy, trực tiếp đi vào phòng bếp đứng bên cạnh bà nói: "Không biết nấu cơm có thể đi theo mẹ học mà, tay nghề mẹ tốt như vậy, mẹ dạy con đi!"

Nếu như là trước kia, mẹ đã sớm sai tôi đi làm này làm kia rồi, nhưng bây giờ bà không cho tôi động tay, còn nghĩ cách đuổi tôi ra ngoài nữa, rất khác thường !

Tôi không phản ứng lại, tiện tay cầm lấy rau xanh được hái từ trong ao lên. Mẹ đứng bên cạnh tôi cũng không nói gì nữa, tôi nhìn tốc độ thái rau của mẹ, con dao hạ xuống rất nhịp nhàng, còn chưa kịp bội phục thì mẹ đã cắt vào tay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK